[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 7: Sau này phải "vất vả" mưu sinh

Người đó liếc nhìn Lâm Tiêu một cái, ánh mắt lạnh lẽo dưới mái tóc làm cậu tỉnh táo hẳn.

Người đó...

Người khác bị mắng đều cúi đầu nhận lỗi, chỉ có anh quay đầu sang chỗ khác, một bộ dáng như không phục.

Huấn luyện viên vừa nhìn thấy anh như vậy thì lửa giận lại càng bùng lên: “Tang Bạc Dữ! Hôm nay cậu đánh cũng có vấn đề! 5-0 rồi còn chạy đi đổi mạng với mid của đối phương làm gì, cậu có não không vậy? Cậu không biết phiên bản này ăn mạng là có tiền thưởng sao? Cậu gϊếŧ hắn được mấy đồng, hắn đổi mạng với cậu thì lời cả trăm, cậu là Quan Âm đi cứu khổ cứu nạn chắc?!”

“Phụt,” người đi rừng bên cạnh không nhịn được bật cười.

Thanh niên vừa bị mắng ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên. Ánh mắt ấy đúng thật giống như xác sống, vừa chán nản vừa bướng bỉnh.

Huấn luyện viên tức giận mắng thêm lần nữa.

Phong Nhiên hơi lúng túng, sợ dọa cậu nhóc sợ nên vội giải thích: “Huấn luyện viên An bình thường không như vậy đâu, dạo gần đây thua nhiều quá nên anh ta không nhịn được mới tức giận như vậy.”

Lâm Tiêu buồn ngủ đến mức chẳng nghe rõ gì, chỉ ngơ ngác gật đầu.

Đúng lúc này, thiếu niên bên cạnh Tang Bạc Dữ yếu ớt lên tiếng: “Huấn luyện viên An, đừng trách Sun, mấy trận này lỗi đều do em. Nếu không phải tay em bị thương thì đường dưới đã không vỡ nhanh như vậy...”

Huấn luyện viên An không còn nghiêm khắc với cậu ta nữa, chỉ nói: “Không phải lỗi của cậu, Tiểu Tân, chữa lành tay cho tốt vào.”

Cậu ta áy náy gật đầu: “Dạ em biết rồi, cảm ơn huấn luyện viên.”

Phong Nhiên vội dẫn Lâm Tiêu lên lầu, nhỏ giọng bảo cậu: “Vừa rồi người đó chính là xạ thủ chính của đội chúng ta, Thẩm Tiểu Tân. Tay cậu ấy bị thương, dạo gần đây phong độ thi đấu rất tệ.” Nói xong lại thấy Lâm Tiêu ngơ ngác, anh ta bèn nhắc nhở: “Lần đầu gặp cậu ấy thì nhớ cẩn thận một chút. Tính cách người đó hơi... ừm, khó tả lắm. Nói chung là cẩn thận.”

Lâm Tiêu mơ hồ gật đầu, tiếp tục điền một đống giấy tờ, nộp chứng minh thư.

Sau khi Phong Nhiên rời đi, nhìn căn phòng nhỏ chẳng bằng nhà vệ sinh trong biệt thự trước đây, Lâm Tiêu lại dâng lên cảm giác buồn bã vì phải "vất vả" kiếm sống ở nơi này.

Nhưng may mà giường cũng khá mềm.

Cậu cởϊ qυầи áo, chui vào chăn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, trong cơn mơ màng, cậu cảm nhận được một bàn tay to rộng đặt lên đầu mình, giọng nói trầm ấm bật cười: “Tống Hạ Chi quay lại rồi, Lâm Tiêu, cậu không thể ở lại đây nữa...”