Đây là một cuộc gặp gỡ thật tuyệt vời.
Phong Nhiên sợ cậu đổi ý liền vội vàng cầm lấy vali của cậu rồi dẫn cậu về câu lạc bộ.
Trong biệt thự trước kia cậu ở, Lâm Tiêu hầu như không tiếp xúc với ai. Ngày thường cậu đã quen được người khác chăm sóc nên cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Cứ thế mà đi theo anh ta rời đi.
Băng qua con hẻm nhỏ hẹp để đến con đường lớn, thành phố về đêm vẫn sáng rực ánh đèn nhưng Lâm Tiêu lại cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Cậu vốn luôn ngủ đúng lúc 9 giờ tối, cộng thêm việc đã lâu không đi bộ xa như vậy nên giờ đây cậu đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, chân nặng như chì.
Đi qua hai ngã tư đèn đỏ thì cậu nhìn thấy tấm biển lớn treo dòng chữ vàng rực: “Câu lạc bộ thể thao điện tử KG.”
Đi qua cổng lớn, bên trong chia làm nhiều tầng lầu. Vừa vào thang máy, Lâm Tiêu đã thấy mỗi tầng đều dán những nhãn dán khác nhau. Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng năm, cũng là tầng cao nhất.
“Đing——” Thang máy mở cửa, hiện ra trước mắt là một không gian dạng tầng lửng, phía trên có thêm ba tầng nữa.
Lâm Tiêu dụi mắt nhìn đồng hồ trên tay. Không hiểu sao đã 11 giờ đêm rồi mà nơi này vẫn sáng trưng ánh đèn như vậy.
Mọi người không ngủ sao?
“Tầng một là khu vực huấn luyện, tầng hai là khu vực họp bàn, tầng ba là khu vực nghỉ ngơi...” Phong Nhiên vừa đi vừa giải thích, quay đầu lại thì thấy cậu mắt díp lại thì không khỏi kinh ngạc: “Bình thường em ngủ lúc mấy giờ?”
Cậu ngoan ngoãn đáp: “Chín giờ.”
Hơn nữa trước khi ngủ còn phải tắm sữa nữa.
Chín giờ? Các tuyển thủ chuyên nghiệp ở đây thường ngủ lúc một, hai giờ sáng. Có khi buổi huấn luyện còn bắt đầu lúc chín giờ tối, kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc.
Phong Nhiên định nói gì đó nhưng nghĩ cậu mới ngày đầu đến đây, không muốn dọa cậu nên bèn bảo: “Vậy anh dẫn em đi nghỉ trước, có gì để mai rồi nói.”
Anh ta dẫn cậu lên tầng ba, ngang qua tầng hai thì nghe thấy tiếng huấn luyện viên đang mắng: “Các cậu xem mình chơi thành cái dạng gì rồi? Người thì uể oải, đấu tập với đội xếp hạng bét mà cũng thua thảm như vậy! Đến lúc thi đấu chính thức thì tôi xem các cậu sẽ làm được cái gì!”
Những người bị mắng đang đứng thành một hàng.
Lâm Tiêu dụi mắt, thực sự quá buồn ngủ, cậu không nhìn rõ mặt mũi của mấy người đó.
Chỉ lờ mờ thấy một người cao cao gầy gầy ở giữa, da rất trắng, tóc che mắt, trông có vẻ hơi chán nản.