Khi nhìn thấy căn cứ huấn luyện sáng trưng nhưng yên tĩnh này, cậu mới phản ứng lại rằng mình đã bị Quý Thời Kim đuổi ra khỏi nhà rồi. Bây giờ cậu đang phải “vất vả” kiếm sống ở chiến đội KG.
Lâm Tiêu hơi chán nản, vòng tay ôm lấy mình.
Bạch Dã đang định gõ cửa thì bị cảnh tượng trước mắt này làm sững lại.
Cậu ta chưa từng thấy một đứa nhỏ nào trông tinh xảo đến vậy: mặc áo T-shirt trắng tinh, tóc vàng nhạt, đôi chân trần trắng mịn đứng trên nền gạch men sáng bóng. Bộ dáng ngoan ngoãn, có vẻ rất được nuôi dạy tốt, trông cứ như một thiên sứ bước ra từ thần thoại phương Tây, hoàn toàn khác biệt với những “thanh niên nghiện game” như bọn họ.
“Thiên sứ” lộ vẻ mặt bối rối, không hiểu gì khiến Bạch Dã giật mình tỉnh lại. Cậu ta vội lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhe răng cười rồi tự giới thiệu: “Tôi là người đi rừng chính của chiến đội, Lucky. Chào cậu!”
Lucky? Lúc trước ở biệt thự, cậu cũng có một chú mèo cưng giống Chinchilla cũng tên là Lucky.
Nụ cười của cậu ấy đáng yêu quá...
Bạch Dã đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “À, cậu là tuyển thủ thử việc AD mà quản lý Phong đưa về đúng không? Hôm nay anh ấy có việc phải ra ngoài nên nhờ tôi dẫn cậu đi làm quen. Cần gì thì cứ tìm tôi nhé.”
Lâm Tiêu nhìn quanh rồi hỏi: “Ở đây có sữa không?”
Bạch Dã tưởng cậu muốn uống sữa nên dẫn cậu xuống tầng hai.
Lâm Tiêu nhìn đồng hồ, lúc này đã 7 giờ sáng rồi vậy mà căn cứ vẫn rất vắng người.
Bạch Dã dẫn cậu đến phòng ăn tầng một, mở tủ lạnh ra lấy vài hộp sữa đưa cho cậu: “Đám cú đêm kia còn chưa dậy đâu. Nếu cậu đói thì có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc tự nấu ăn trước. Mặc dù có dì nấu ăn nhưng tay nghề của dì ấy thì… cậu hiểu mà.”
Gọi đồ ăn ngoài? Lâm Tiêu mở to mắt, có vẻ không hiểu lắm.
“Hôm nay người phụ trách đều đi họp cả rồi, buổi thử việc này chắc phải dời sang ngày mai thôi. Cậu cứ làm quen xung quanh đi, có khi sẽ phải ở đây lâu đấy.” Nói xong, cậu ta ngáp dài đầy mệt mỏi: “Mà này, cậu thật sự đã đủ tuổi chưa? Có đủ tuổi thi đấu chuyên nghiệp không đấy?”
Lâm Tiêu gật đầu: “Đủ rồi.”