Vạn Người Mê Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 8: Thiếu gia thật mắc bệnh tim

“Bạn nhỏ, người nằm đây là ai của cậu?” Người đàn ông lại hỏi.

“Bà ngoại.” Miêu Nịnh trả lời, rồi không kìm được mà liếc nhìn bia mộ trước mặt người đàn ông.

Lúc này, cậu chưa gặp phải cơn ác mộng khiến mình nghẹt thở, cảm xúc cũng không trầm lắng như bây giờ.

Thấy động tác của Miêu Nịnh, người đàn ông khẽ cười: “Cậu có biết người nằm đây là ai của tôi không?”

Miêu Nịnh: “…” Cậu không biết, cũng không muốn biết.

Đáng tiếc, người đàn ông không chiều theo ý cậu mà tiếp tục nói: “Là người cha đáng thương của tôi, nhờ cả vào đứa con riêng giỏi giang của ông ấy mà mới được đưa đến đây.”

Miêu Nịnh hoàn toàn không nghe ra chút đáng thương nào trong giọng điệu của anh ta, thậm chí còn cảm thấy có vài phần cười cợt đầy ẩn ý.

Miêu Nịnh im lặng một lúc lâu mới nghẹn ra được ba chữ: “Nén bi thương.”

Người đàn ông lại bật cười một tiếng, như thể giọng điệu lạnh lùng vừa rồi không phải phát ra từ anh ta.

Giọng nói này khiến Miêu Nịnh căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

May mắn là người đàn ông bên cạnh không nhìn cậu thêm một cái, cũng không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Bây giờ, bàn tay Miêu Nịnh đặt trên tay nắm cửa cũng hơi cứng lại. Nhưng đó chỉ là một ánh nhìn lướt qua mà thôi, người đàn ông chắc chắn không nhận ra cậu.

Huống hồ, dù có nhận ra thì sao chứ?

Thẩm Tri Viễn có vẻ như thật sự không biết Miêu Nịnh, sau khi kiểm tra cho cậu xong liền tháo ống nghe xuống.

Tô Hà vẫn im lặng từ nãy đến giờ hỏi: “Bác sĩ Thẩm, thế nào rồi?”

Thẩm Tri Viễn liếc nhìn Miêu Nịnh, đối phương ngồi yên tại chỗ nhìn anh ta, trong đôi mắt nhạt màu kia phản chiếu bóng hình anh ta.

Tựa như một bức tranh thủy mặc đậm nét.

“Lần cuối cùng cậu bị phát bệnh tim là khi nào?” Thẩm Tri Viễn hỏi.

Miêu Nịnh im lặng một lúc rồi trả lời: “Nửa năm trước, khi bà ngoại tôi qua đời.”

Khi đó cậu đã rất cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được cảm xúc sụp đổ.

Có lẽ đó là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời cậu.

“Cậu thường xuyên nhập viện không?” Thẩm Tri Viễn lại hỏi.

“Tôi có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình.” Miêu Nịnh nói: “Vậy nên số lần nhập viện cũng không nhiều.”

Nhưng dù sao thì căn bệnh này vẫn như một quả bom hẹn giờ, Miêu Nịnh không muốn phải sống cùng với nó mãi.

Trong mắt Tô Hà đầy sự xót xa, bà hỏi Thẩm Tri Viễn: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta cần làm gì cho trái tim của bảo bối?”

Đây là lần thứ hai Miêu Nịnh nghe thấy mình bị gọi là bảo bối.

Ánh mắt Thẩm Tri Viễn hơi dao động, anh ta nói: “Đến bệnh viện kiểm tra cụ thể đi. Nếu cậu ấy không thường xuyên phát bệnh, có lẽ cũng không cần phải phẫu thuật lớn, nhưng cần kiểm tra thêm để chắc chắn.”

“Còn gì nữa không?” Tô Hà hỏi tiếp.

“Còn gì nữa à?” Thẩm Tri Viễn nói: “Suy dinh dưỡng, ăn uống cho tốt vào.”

Tô Hà: “…”

Cái này bà đương nhiên biết!

“Tôi sẽ đến kiểm tra cho cậu ấy mỗi tuần một lần.” Thẩm Tri Viễn đứng lên, ánh mắt giấu sau tròng kính khẽ lướt qua Miêu Nịnh, anh ta nói: “Phu nhân, tôi có vài lời muốn nói với bà.”

Tô Hà nhìn Miêu Nịnh một cái rồi đi theo Thẩm Tri Viễn ra ngoài.

...

“Lão đại không phải con ruột của nhà họ Hàn?” Giọng nói đột ngột cao lên làm những người xung quanh giật mình vội bịt miệng cậu ta lại.

“Nói nhỏ thôi, cẩn thận bị người khác nghe thấy!” Chu Khắc hạ giọng: “Nghe nói nhà họ Hàn đã tìm được con ruột về rồi, tâm trạng của lão đại chắc chắn không vui, mấy ngày nay chúng ta nói chuyện nhớ chú ý chút.”

“Không phải.” Gã tóc vàng tỏ ra khó chịu: “Tôi còn nghe nói ngay cả cái tên của lão đại cũng là vì muốn đứa con ruột kia trở về mới đặt. Nếu là tôi thì chắc bị tức chết mất.”

“Tội nghiệp lão đại…”

“Tôi thì có gì mà tội nghiệp?” Giọng Hàn Cẩm Hoàn vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: “Các cậu tụ tập ở đây làm gì? Không phải nói muốn chơi bóng rổ sao?”

“Lão đại, không phải nói là con trai ruột nhà họ Hàn đã quay về —” Nói được một nửa, gã béo lập tức bịt miệng lại.