Mấy người đều thấp thỏm lo lắng nhìn Hàn Cẩm Hoàn.
“Lão đại, anh yên tâm, anh mãi mãi là lão đại của chúng tôi.” Gã tóc vàng nghiêm túc nói: “Dù cho tiểu thiếu gia kia có quay về, chúng tôi cũng chỉ nhận anh.”
“Lão đại, con ruột nhà họ Hàn thế nào? Nghe nói được tìm về từ một nơi hoang vu hẻo lánh, chắc chắn vừa đen vừa xấu…” Gã béo cười lạnh: “Nó dựa vào cái gì mà so được với lão đại của chúng ta?”
Hàn Cẩm Hoàn: “…”
Bọn họ đã tự tưởng tượng ra cái gì thế này?
Nhưng khi nghĩ đến Miêu Nịnh, trong đầu hắn lại thoáng qua gương mặt xinh đẹp, bình tĩnh không gợn sóng của cậu, rồi dừng lại một chút.
“Rất đẹp.” Hàn Cẩm Hoàn nói.
“Cái gì rất đẹp?” Gã béo hỏi.
“…”
Hàn Cẩm Hoàn ném bóng rổ vào rổ: “Không có gì, nhìn qua giống như một công chúa nhỏ mong manh cần được bảo vệ.”
Chỉ cần thở mạnh cũng có thể thổi cậu bay mất vậy.
“…”
Chu Khắc và gã tóc vàng nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Công chúa nhỏ mong manh?
“Đến lúc cậu ấy tới rồi các cậu sẽ biết.”
“Hả? Cậu ấy sẽ tới?”
Gã béo suy nghĩ một lúc rồi giật mình hoảng hốt: “Lão đại, cậu ấy muốn đến trường chúng ta học sao?”
“Ngốc, nghĩ cũng biết mà.” Chu Khắc không nhịn được nói: “Tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn không học ở đây thì học ở đâu?”
“Chết rồi, lão đại, cậu ấy chắc chắn có ý đồ xấu!”
“Chơi bóng đi.” Hàn Cẩm Hoàn bất đắc dĩ: “Đâu có phức tạp như các cậu nghĩ.”
“Sao lại không có? Lão đại, anh quá lương thiện rồi.” Gã tóc vàng tức giận: “Những gia tộc lớn này toàn là nước sâu khó dò.”
Chu Khắc: “…”
Ở Đế Đô có ba họ lớn là Hàn, Tần, Tiêu.
Ngoại trừ nhà họ Hàn, thế lực thương mại của hai gia tộc còn lại đều vô cùng phức tạp, nội bộ còn tranh đấu không ngừng.
Nhà họ Tần cũng chỉ sau khi Tần Túc trở về mới bị anh trấn áp mạnh mẽ, nếu không, đến bây giờ, mấy chi bên trong vẫn còn tranh giành vị trí gia chủ.
Những gia tộc lớn như thế này, đúng là nước sâu khó dò.
…
Miêu Nịnh rất yên tĩnh khi ở nhà, đến mức đám người hầu thường xuyên quên mất trong nhà có thêm một tiểu thiếu gia.
Khi cậu xuống lầu lấy nước, người giúp việc đang lau bàn bị giật mình, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc rồi mỉm cười: “Tiểu thiếu gia, sao không để chúng tôi lấy nước giúp cậu?”
“Chỉ là lấy một cốc nước thôi.” Miêu Nịnh nói: “Chị cứ làm việc của chị đi, không cần để ý đến tôi.”
Cậu ôm cốc nước chuẩn bị lên lầu, Hàn Cẩm Hoàn ôm bóng rổ từ bên ngoài đi vào.
“Nịnh Nịnh.”
Miêu Nịnh dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Cẩm Hoàn.
“Xuống lấy nước à? Sao không bảo người ta mang lên cho?” Hàn Cẩm Hoàn hỏi.
Ánh mắt Miêu Nịnh dừng trên quả bóng rổ trong tay hắn, rồi nhanh chóng rời đi: “Chỉ là lấy một cốc nước, không cần phiền phức như vậy.”
Hàn Cẩm Hoàn nhạy bén nhận ra ánh mắt của Miêu Nịnh.
Với thể trạng của cậu, chắc chắn chưa từng chơi bóng rổ trên sân.
Hắn xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay vài vòng rồi giữ chặt nó, nói: “Sắp khai giảng rồi, em có cần gì không? Có cần anh đưa em tập ghi chép của kỳ trước không?”
Ánh mắt Miêu Nịnh khẽ động theo quả bóng, nghe thấy câu này, cậu ngước lên nhìn Hàn Cẩm Hoàn.
Cậu biết hắn cao, nhưng không ngờ hắn lại cao hơn cậu đến nửa cái đầu, tạo ra một áp lực khá lớn.
Rõ ràng là một nhân vật chính thụ thiện lương dịu dàng…
Miêu Nịnh vô thức lùi lại nửa bước, cảm giác áp lực ấy giảm đi đôi chút.
“Em học cũng tạm ổn.”
Hàn Cẩm Hoàn có vẻ hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu: “Nếu em cần thì anh sắp xếp lại rồi mang sang cho em.”
Nhân vật chính thụ quả nhiên là người tốt bụng.
Cầm của người thì phải trả ơn, nếu nhận tập ghi chép này, sau này sẽ khó mà giữ khoảng cách.
Ít nhất cũng phải…
“Chương trình học ở đây có thể nâng cao hơn trường cũ của em.”
Hàn Cẩm Hoàn rất chu đáo: “Anh sắp xếp lại rồi đưa qua cho em nhé?”
Nói đến mức này, từ chối thì không lịch sự lắm.
Miêu Nịnh cụp mắt, nói: “Cảm ơn.”
Hàn Cẩm Hoàn mỉm cười: “Lên lầu đi, có cần anh giúp em mang nước không?”
“Không cần, chỉ là một cốc nước thôi.”
“Mẹ nói anh phải chăm sóc em cho tốt.”