Hàn Cẩm Hoàn không đổi sắc mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười đó: “Nói mới nhớ, tên của Nịnh Nịnh cần đổi không? Cả hộ khẩu cũng phải chuyển qua, đúng không?”
Hàn Hữu Sinh đáp: “Tên thì phải xem ý nguyện của Nịnh Nịnh, nhưng ba nghĩ có lẽ con không muốn đổi đâu.”
“...” Tô Hà trầm mặc. Bà chợt nhận ra, dù Miêu Nịnh có đồng ý đổi tên, bà cũng sẽ không để cậu lấy lại cái tên Hàn Cẩm, bởi trong nhà đã có một người tên là “Cẩm” rồi.
Không khí trở nên hơi gượng gạo.
Tần Túc, người vẫn im lặng nãy giờ, cất tiếng: “Dì Tô, chuyện tiệc mừng bàn lại sau đi.”
Tần Túc vừa nói, bầu không khí vi diệu mới được phá vỡ.
Tô Hà vội nói: “Phải rồi, chuyện tiệc mừng để bàn lại. Bảo bối hình như không thích.”
Hàn Cẩm Hoàn, người bị phớt lờ, đứng trong bóng tối. Hắn cúi đầu nhìn quần áo và phần thân dưới bị ánh nắng chiếu rọi, từ từ lùi lại một bước.
Hắn quay đầu nhìn phòng Miêu Nịnh. Đôi mắt đào hoa nhạt nhẽo của Miêu Nịnh lại hiện lên trong đầu hắn.
Hàn Cẩm Hoàn khẽ siết tay, thầm nghĩ: Thật khiến người ta yêu thích.
...
Miêu Nịnh không kén giường.
Nhưng chỉ vài phút sau khi nằm xuống, cậu đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Ban đầu cậu còn có chút mơ màng, nghĩ rằng mình lại nằm mơ. Nhưng rất nhanh, cậu nhận ra có người đang gõ cửa.
“Bảo bối, mẹ đưa bác sĩ Thẩm đến khám cho con.” Giọng nói bên ngoài vang lên.
Là mẹ cậu, Tô Hà.
Bác sĩ Thẩm?
Miêu Nịnh mở cửa, ngoài cửa là một bác sĩ đeo kính gọng vàng, tay xách hộp y tế được bọc trong găng tay trắng, mặc một bộ vest ba mảnh chỉn chu.
Bác sĩ Thẩm — Thẩm Tri Viễn, người thứ ba đứng sau công và thụ của câu chuyện, một nam hai công thâm tình với thân phận ẩn giấu, đã quen biết thụ từ lâu.
Bề ngoài, hắn là bác sĩ riêng do nhà họ Hàn thuê, nhưng vì thích nhân vật chính thụ nên đã giúp nhân vật chính thụ giả chết, cùng nhân vật chính thụ rời khỏi nhà Hàn.
Ánh mắt sắc bén ẩn sau cặp kính của Thẩm Tri Viễn lướt qua người Miêu Nịnh, sau đó anh ta lên tiếng: “Tôi là Thẩm Tri Viễn, bây giờ tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho cậu.”
Người này… Miêu Nịnh đã từng gặp.
Nửa năm trước, cậu ôm hoa đến nghĩa trang thăm bà ngoại.
Hôm đó trời lất phất mưa phùn, người đàn ông bên cạnh che một chiếc ô đen, đứng trước một bia mộ.
Nghĩa trang này rất rẻ, chỉ những người nghèo như Miêu Nịnh mới chọn mua mộ phần ở đây, còn người giàu thì chẳng bao giờ đặt chân tới.
Bộ vest trên người người đàn ông kia trông có chất liệu rất tốt, được ủi phẳng không một nếp nhăn, rõ ràng không phải là người nghèo.
Miêu Nịnh chỉ lướt qua tấm bia mộ một cái, nhớ mang máng chủ nhân ngôi mộ họ Tiêu.
Còn người đàn ông mặc vest ấy thì cứ đứng yên đó, không nói một lời, dường như đang tưởng niệm điều gì đó.
Một lúc lâu sau, Miêu Nịnh mới nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh ta: “Người nằm đây đều là nhờ con trai bà mà ra, mong bà dưới suối vàng quan tâm chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó đắc tội với những kẻ không nên chọc vào.”
Bàn tay đặt hoa của Miêu Nịnh hơi khựng lại, cậu nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống rồi đứng thẳng dậy, muốn gọi bà ngoại nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
“Bạn nhỏ.” Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng còn mang theo vài phần ý cười khó hiểu: “Có khăn giấy không?”
Ban đầu, Miêu Nịnh không nhận ra anh ta đang hỏi cậu. Mãi một lúc sau, cậu mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn hắn.
Lúc này, cậu mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông —đeo kính gọng vàng, khóe môi thấp thoáng ý cười khó lường, gương mặt tuấn tú như ngôi sao trên màn ảnh.
Chỉ là đôi mắt kia...
Nhận ra Miêu Nịnh đang nhìn mình, anh ta nhàn nhạt liếc sang.
“Xin lỗi.” Miêu Nịnh lập tức cúi đầu: “Tôi không có.”
“Vậy thì đáng tiếc thật.” Người đàn ông đáp.
Miêu Nịnh theo phản xạ đặt tay lên l*иg ngực đang đập thình thịch. Không biết vì sao, cậu cảm thấy có nguy hiểm, đến cả trái tim cũng trở nên bồn chồn bất an.