Vạn Người Mê Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 6: Thiếu gia thật mắc bệnh tim

Hàn Cẩm Hoàn thu tay lại, bước lên lầu.

Hắn đứng ở đầu cầu thang, lau lòng bàn tay rồi dừng lại trước cửa phòng của Miêu Nịnh.

Ánh mắt hắn dừng ở trên gương mặt của Miêu Nịnh.

Từ nhỏ, Hàn Cẩm Hoàn đã biết ý nghĩa cái tên của mình. Nếu không bị người hầu trộm đi, Miêu Nịnh khi ấy sẽ không gọi là Miêu Nịnh mà là Hàn Cẩm.

Cẩm Hoàn — nghĩa là hy vọng Hàn Cẩm trở về.

Hắn luôn hiểu rằng mình chỉ là người thay thế và niềm an ủi trong lòng vợ chồng nhà họ Hàn. Không chỉ hắn biết điều này, mà nhiều người nghe tên hắn cũng sẽ đoán ra được.

Cẩm — là những thứ tươi đẹp và rực rỡ.

Thực tế, Miêu Nịnh giống hệt như kỳ vọng của vợ chồng nhà họ Hàn. Cậu lớn lên rất đẹp, đường nét thanh tú, lông mày và đôi mắt có phần giống Tô Hà. Nhưng khác với sự dịu dàng của Tô Hà, đường nét gương mặt Miêu Nịnh sắc sảo, rực rỡ hơn, cùng một đôi mắt đào hoa thâm tình. Nếu cứ lớn lên như vậy, không ai có thể không động lòng trước nhan sắc của cậu.

Tuy nhiên, Miêu Nịnh dường như không nhận thức được vẻ ngoài xuất chúng của mình. Đôi mắt cậu trong trẻo và nhẹ nhàng, khí chất vừa ấm áp vừa thanh nhã, vô tình làm dịu đi vẻ đẹp có tính công kích cao, khiến cậu trở nên hòa nhã hơn.

Trong sự quan tâm của Tô Hà, Miêu Nịnh tỏ ra hơi không thoải mái.

Hàn Cẩm Hoàn chưa bao giờ để ý đến nguồn gốc tên của mình, cũng không bận tâm vợ chồng nhà họ Hàn xem hắn là gì. Đôi mắt hắn khẽ động, hắn nói: “Mẹ, không phải đã sắp xếp để bác sĩ Thẩm tới kiểm tra cho Nịnh Nịnh sao?”

Ánh mắt nhạt nhẽo ấy nhìn qua đây.

Hàn Cẩm Hoàn còn chưa kịp nở nụ cười, lông mi của Miêu Nịnh đã khẽ rủ xuống.

Đôi mắt Hàn Cẩm Hoàn tối lại, Miêu Nịnh trông có vẻ không thích hắn.

Cũng đúng, đứng ở góc độ của Miêu Nịnh mà nhìn, hắn chỉ là một kẻ xâm nhập, cướp đi người thân của cậu, làm sao cậu có thể thích được chứ?

Giờ đây Miêu Nịnh đã trở về.

“Đúng vậy.” Tô Hà vỗ vỗ trán: “A Cẩm nhắc mẹ mới nhớ, bác sĩ Thẩm tới chưa? Mẹ nghe A Túc nói bảo bối muốn đi học, sau này sẽ học chung với anh Cẩm, anh ấy còn có thể chăm sóc cho con. Nhưng trước tiên phải kiểm tra sức khỏe đã...”

Tô Hà bắt đầu sắp xếp đủ mọi thứ, lo lắng quên mất việc gì.

“Còn tiệc mừng bảo bối trở về nữa...”

Tiệc mừng?

Miêu Nịnh hơi sững lại. Cậu biết về bữa tiệc này. Trong giấc mơ, đây là lần đầu tiên mọi người thực sự bỏ qua vai trò của nhân vật chính thụ...

“Mẹ.” Miêu Nịnh nhẹ giọng: “Con không thích những thứ này, có thể không tổ chức được không?”

Cậu không muốn những thứ sau này sẽ đẩy mình vào ngõ cụt, chẳng muốn lấy một thứ nào cả.

“Bảo bối không thích sao?” Tô Hà hỏi.

“Được về nhà đã là điều rất tốt rồi. Hơn nữa sức khỏe của con không tốt, cũng không muốn đối phó với nhiều người qua lại... Dù biết có cha mẹ và các anh ở đây, nhưng con vẫn không thích những việc phiền phức.”

Miêu Nịnh nói rồi nhìn thoáng qua Tần Túc và Hàn Cẩm Hoàn đang im lặng không nói.

Tô Hà và Hàn Hữu Sinh liếc nhau, cuối cùng Tô Hà xoa đầu Miêu Nịnh: “Mẹ sẽ bàn bạc với cha và anh, bảo bối nghỉ ngơi trước đi.”

Miêu Nịnh đáp vâng.

Khi cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân xa dần, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Miêu Nịnh chạm tay lên ngực, cúi mắt nghĩ: Đây là cảm giác có mẹ sao? Thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Nhưng thật đáng tiếc, thứ này không thuộc về cậu.

Dù là mẹ hay tình yêu này, cậu đều phải cẩn thận gìn giữ.

“Mẹ.” Hàn Cẩm Hoàn đứng trên cầu thang, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú. Khi cười, hắn có vẻ rất dễ gần và đáng mến: “Sau khi bác sĩ Thẩm kiểm tra xong, Nịnh Nịnh có thể đi học chung với con không?”

“Bác sĩ Thẩm đã tới chưa?” Tô Hà nghiêng đầu hỏi Hàn Hữu Sinh.

Hàn Hữu Sinh đáp: “Nói là đang trên đường.”

“Sao không tới sớm hơn chút.” Tô Hà xoa thái dương: “Em thật lo cho sức khỏe của bảo bối, nhìn nó gầy như vậy. Rõ ràng nó và A Cẩm trạc tuổi nhau, nếu ngày đó...”

Nói đến đây, bà đột ngột dừng lại, nhìn Hàn Cẩm Hoàn một cái.