Vạn Người Mê Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 5: Thiếu gia thật mắc bệnh tim

Ánh mắt cậu lướt qua nhân vật chính thụ bị phớt lờ, người kia vẫn cười rạng rỡ, dường như hoàn toàn không cảm thấy mình bị ngó lơ.

Dường như nhận ra ánh mắt của Miêu Nịnh, Hàn Cẩm Hoàn nghiêng đầu, mỉm cười với cậu.

Miêu Nịnh hơi cau mày, thu lại ánh mắt một cách bình tĩnh.

Hàn Cẩm Hoàn chớp mắt, cảm thấy một cách mơ hồ rằng Miêu Nịnh dường như không muốn giao tiếp với mình quá nhiều.

Tô Hà cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nắm tay Miêu Nịnh: “Bảo bối, mẹ dẫn con về phòng. Nghe tin con sắp về, mẹ đã cho người dọn dẹp lại phòng của con rồi. Không biết con thích gì nên tất cả đều là ý tưởng do A Hoàn cung cấp...”

Nói tới đây, Tô Hà cẩn thận nhìn Miêu Nịnh: “Đúng rồi, bảo bối, A Hoàn lớn hơn con vài ngày, là anh trai.”

Sắc mặt Miêu Nịnh không thay đổi, chỉ quay sang nhìn Hàn Cẩm Hoàn và gọi một tiếng: “Anh trai.”

Hàn Cẩm Hoàn có chút ngứa tai, hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Nịnh, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ vẻ mặt của cậu.

Thật ra hắn rất muốn biết, đối với một kẻ xâm chiếm vị trí vốn thuộc về mình như hắn, Miêu Nịnh nghĩ thế nào?

Thấy Miêu Nịnh không lộ ra chút cảm xúc nào, Tô Hà mới thở phào nhẹ nhõm.

Hồi đó, sau khi Miêu Nịnh bị người hầu mua chuộc dẫn đi, tinh thần bà từng rơi vào trạng thái sụp đổ. Nhưng vào lúc ấy, Hàn Cẩm Hoàn xuất hiện trước mặt bà.

Một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhỏ bé, cắn ngón tay, đôi mắt to tròn nhìn bà, lập tức khiến bà nhớ đến con của mình. Vì vậy, bà và Hàn Hữu Sinh đã nhận nuôi Hàn Cẩm Hoàn.

“Bảo bối.” Tô Hà nói: “Anh trai A Hoàn rất tốt, các con chắc chắn sẽ hòa hợp với nhau.”

Khóe môi Miêu Nịnh hơi nhếch lên: “Con sẽ làm vậy, mẹ.”

Ngoan quá.

Tô Hà không nhịn được mà xoa mái tóc mềm mại của Miêu Nịnh, bàn tay bà lại nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu, lòng đau xót vô cùng: “Bảo bối của mẹ đã chịu khổ rồi. Từ giờ trở đi, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.”

Hàn Hữu Sinh khẽ ho một tiếng, giọng trầm xuống: “Còn có cả cha nữa.”

Miêu Nịnh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Tô Hà đã mở cửa phòng trước mặt: “Bảo bối, đến rồi.”

Trong phòng thoang thoảng một hương thơm dịu nhẹ, rèm cửa trắng tinh khôi khẽ lay động trong gió. Căn phòng này giống như bầu trời xanh thẳm.

Miêu Nịnh ngẩn người một lúc.

“Thích không?” Tô Hà kéo Miêu Nịnh vào phòng: “Nếu không thích, mẹ sẽ cho người thay đổi ngay.”

“Cảm ơn mẹ.” Miêu Nịnh hoàn hồn: “Con rất thích, không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Sao có thể gọi là phiền phức được?”

Hàn Cẩm Hoàn và Tần Túc đi phía sau chưa lên lầu.

“Anh, anh chưa nói với Miêu Nịnh về chuyện của em sao?” Hàn Cẩm Hoàn quay sang nhìn Tần Túc.

Tần Túc thần sắc lãnh đạm: “Quên rồi.”

“Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được.” Hàn Cẩm Hoàn vẫn giữ nụ cười như thường: “Anh quả nhiên là người bận rộn.”

Tần Túc không nhìn Hàn Cẩm Hoàn, anh nói: “Đừng làm Nịnh Nịnh sợ.”

Nụ cười trên mặt Hàn Cẩm Hoàn không thay đổi: “Anh đánh giá thấp em quá rồi. Em biết rõ chuyện gì nên nói và không nên nói.”

“Hy vọng là vậy.”

Tần Túc nói xong câu đó thì không nhìn biểu cảm của Hàn Cẩm Hoàn nữa mà bước lên lầu.

“Nhị thiếu.” Một người hầu bên cạnh nhẹ giọng nói: “Dù tiểu thiếu gia đã trở về, cậu cũng không cần lo lắng gì cả. Dù sao ông bà chủ rất yêu thương cậu.”

Hàn Cẩm Hoàn quay đầu nhìn người hầu, không nói câu nào, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại khiến người hầu đó bất giác run rẩy trong lòng.

Hàn Cẩm Hoàn vốn dĩ là người dễ dàng hòa đồng với người khác, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của con nhà giàu, vì vậy người hầu thân thiết với hắn hơn so với Tần Túc.

Hàn Cẩm Hoàn nhẹ nhàng vỗ vai người hầu và nhắc nhở: “Chị Hoa, Miêu Nịnh là em trai, tôi mới là kẻ ngoại lai, là tôi đã chiếm đoạt cuộc đời thuộc về em ấy suốt mười tám năm. Nếu cha mẹ biết chị nghĩ như vậy, họ sẽ giận đấy.”

Người hầu được gọi là chị Hoa toát mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi biết rồi.”