Tần Túc nhận ra Miêu Nịnh ngủ thϊếp đi, lấy chăn ra đắp cho cậu.
Khi chạm vào tay Miêu Nịnh, Tần Túc phát hiện tay của cậu lạnh ngắt.
Anh khẽ dặn dò tài xế bên ngoài: “Tăng nhiệt độ điều hòa thêm hai độ.”
Tài xế đáp lời.
Tần Túc lại mở máy tính, tập trung toàn bộ vào công việc, không chú ý đến Miêu Nịnh bên cạnh nữa.
Cho đến khi xe đến sân bay riêng.
Máy bay hạ cánh tại sân bay riêng của nhà họ Tần.
Miêu Nịnh đi theo sau Tần Túc, hỏi: “Anh trai, anh không ở chung với cha mẹ sao?”
Tần Túc nói: “Sau khi tiếp quản sản nghiệp nhà họ Tần, anh đã về ở nhà họ Tần.”
Miêu Nịnh ồ một tiếng, cậu nhớ trong giấc mơ… Tần Túc sau khi thu hồi sản nghiệp nhà họ Tần bằng bàn tay sắt, vì nhân vật chính thụ mà vẫn ở lại nhà họ Hàn.
“Mỗi tháng sẽ có một khoảng thời gian anh về nhà ở.” Tần Túc lại nói.
Miêu Nịnh gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Xem ra không khác nhiều so với trong giấc mơ.
“Chú và dì vừa nhắn tin nói họ đã về nước rồi.” Tần Túc nhìn Miêu Nịnh: “Chúng ta cũng về thôi.”
Tim cậu đập nhanh hơn một chút. Miêu Nịnh đặt tay lên ngực. Dù sao cũng là cha mẹ ruột, nên không thể tránh khỏi cảm giác kích động, đúng không?
Nhưng không được.
Những chuyện trong giấc mơ đều đang ứng nghiệm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, những người này sẽ vì cậu mà bỏ quên đứa con nuôi đã sống bên họ từ nhỏ đến lớn. Sau khi người con nuôi giả chết, họ sẽ hối hận không kịp, còn cậu… cũng sẽ chết.
Cho nên…
Xe dừng trước cổng lớn của nhà họ Hàn.
Miêu Nịnh còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy chàng trai đứng cạnh vợ chồng nhà họ Hàn.
Chàng trai trông bằng tuổi cậu, dáng người cao ráo, lông mày kiếm, đôi mắt sáng như chứa ý cười, tạo cảm giác đặc biệt dễ gần.
Đây chính là nhân vật chính thụ – Hàn Cẩm Hoàn.
Cẩm Hoàn.
Chính cái tên này… là khởi đầu cho tất cả bi kịch hỏa táng tràng của mọi người.
Tần Túc thấy Miêu Nịnh nhìn về phía Hàn Cẩm Hoàn, cảm giác mơ hồ rằng mình quên mất điều gì đó cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Anh nhớ ra rồi, suốt dọc đường anh hoàn toàn chưa nhắc đến chuyện của Hàn Cẩm Hoàn với Miêu Nịnh.
“Miêu…”
“Anh trai.” Biểu cảm của Miêu Nịnh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, cậu mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã đến đón em về.”
Giọng của Tần Túc nghẹn lại trong cổ họng. Không biết vì sao, anh có cảm giác Miêu Nịnh biết hết tất cả mọi chuyện.
Cửa xe đã mở, hơi nóng ẩm bên ngoài tràn vào trong.
Miêu Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã bị một vòng tay mềm mại ôm chặt lấy. Giọng nói của người phụ nữ, vừa kích động vừa nghẹn ngào: “Bảo bối của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi.”
Đây là mẹ của Miêu Nịnh, Tô Hà.
Một ngôi sao lớn có độ nổi tiếng quốc dân rất cao, dù đã hơn bốn mươi tuổi, bà vẫn như một cô gái đôi mươi.
Bà mặc một chiếc sườn xám làm từ vải lụa dệt hoa, tóc búi gọn sau đầu, đeo dây chuyền ngọc trai và khuyên tai, trông vô cùng dịu dàng, thanh tao.
Miêu Nịnh có đôi mày và mắt rất giống bà, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán ngay cậu có mối quan hệ với Tô Hà. Không trách được tại sao đạo diễn của tổ chương trình lại lập tức gọi cho bà ngay từ đầu.
Có lẽ bị dáng vẻ vừa khóc vừa cười của Tô Hà làm xúc động, Miêu Nịnh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vỗ vai bà và khẽ gọi: “Mẹ.”
Tô Hà khóc càng lớn hơn.
Hàn Hữu Sinh quay mặt đi, dường như có chút xúc động, nhưng ông vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, lúc này cũng chỉ vỗ nhẹ lên vai Tô Hà và nói: “Đứa trẻ đi đường cả ngày rồi, nên để nó nghỉ ngơi trước.”
Tô Hà vội vàng buông Miêu Nịnh ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Đúng đúng, bảo bối, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói tiếp.”
Cách gọi “bảo bối” làm Miêu Nịnh cảm thấy không tự nhiên chút nào.
Cậu khẽ nhắc nhở: “Mẹ, con tên là Miêu Nịnh.”
“Mẹ biết, bảo bối.”
Miêu Nịnh: “...”