Edit: mnguyet
Không hiểu sao, Hạng Khởi Chu lại bị Lạc Nhung mắng một trận. Không ngừng chỉ trích anh là kẻ vô trách nhiệm, tâm địa xấu xa, đúng là một con người rác rưởi.
Bị mắng suốt nửa đêm, Hạng Khởi Chu cũng không thật sự tức giận, nhưng mà tai nghe đến phát đau, chỉ mong sao Lạc Nhung mau ngậm miệng lại.
Mắng đến mức mệt mỏi, Lạc Nhung cuối cùng cũng buồn ngủ, mơ mơ màng màng thϊếp đi trên sofa.
Bộ dáng khi ngủ thật ra lại rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ mọng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu mắng chửi.
Hạng Khởi Chu bế ngang Lạc Nhung lên, đưa cậu vào phòng ngủ phụ. Càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, anh càng thấy đáng yêu. Đúng là quá mức mê hoặc. Một tiểu chim yêu như cậu, chẳng lẽ còn có phép thuật gì đó khiến người ta mê muội?
Nghĩ đến đây, Hạng Khởi Chu vội vàng bật dậy khỏi giường. Trong lòng nảy sinh ý định muốn đuổi con chim nhỏ này đi. Nhưng nghĩ đến thái độ phản kháng kịch liệt của Lạc Nhung, có lẽ cậu sẽ không đồng ý.
Từ một Lạc Nhung chỉ biết im lặng trong Tamagotchi, giờ đây cậu đã có ý thức riêng, rõ ràng là nhắm vào anh mà đến. Làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Hết cách, nếu như cậu không gây hại, thì đành nuôi cậu vậy.
Dù sao, Lạc Nhung cũng chỉ ăn sâu bọ thôi mà. Anh nuôi cậu coi như thêm một con thú cưng vậy.
Sau khi quyết định, Hạng Khởi Chu tạm thời nhận nuôi Lạc Nhung một thời gian, xem có thể thuần hóa cậu hay không. Nếu không được, sau này sẽ tính tiếp.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn yếu ớt của Lạc Nhung, có lẽ cậu cũng không đánh thắng được anh, không có gì đáng lo ngại.
Sáng hôm sau, Hạng Khởi Chu thức dậy như thường lệ rồi đi làm. Công việc vẫn diễn ra bình thường: xử lý tài liệu, phê duyệt hồ sơ, theo dõi các dự án.
Cho đến gần trưa, một tin nhắn nhắc nhở được gửi đến điện thoại của anh.
Đó là tin nhắn từ robot quản gia nhà anh, báo rằng nhà có kẻ trộm đang lục soát và phá hoại tài sản.
Hạng Khởi Chu giật thót trong lòng. Nhà anh vẫn còn Lạc Nhung ở đó, kẻ trộm chắc không làm gì được cậu chứ?
Anh vội vàng mở camera giám sát lên kiểm tra, phát hiện nhà mình bị phá tan hoang, chẳng khác nào vừa trải qua một trận bão. Sức phá hoại thật kinh khủng... Nhưng suốt một hồi xem camera, anh vẫn không thấy bóng dáng kẻ tình nghi nào.
Chuyển sang camera trong phòng ngủ, Hạng Khởi Chu cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm.
— Chính là Lạc Nhung.