Chăn Nuôi Kỳ Tích Pi Pi Như Thế Nào

Chương 8

Edit: mnguyet

Lạc Nhung ngồi trên sofa, cố thử bay lên, nhưng đỏ mặt tía tai vẫn không thể nhúc nhích. Cuối cùng, cậu không nhịn được bật mạnh một cái, kết quả là ngã thẳng vào người Hạng Khởi Chu.

Hai cái đầu va vào nhau, khiến Hạng Khởi Chu cảm giác như trời đất quay cuồng trong giây lát.

"Á... đau! Cậu định làm gì vậy?" Hạng Khởi Chu hơi tức giận, xoa mắt nhìn về phía Lạc Nhung, chỉ thấy cậu vẫn đang nằm trên người mình, đôi mắt rưng rưng, trông đến là tội nghiệp.

Hạng Khởi Chu chỉ cảm thấy máu trong người chảy ngược, dồn hết về một nơi không thể miêu tả. Đến mức câu tiếp theo muốn nói cũng quên sạch.

"Tôi chỉ muốn thử bay thôi, tại sao dùng cơ thể con người lại không bay được?"

"Con người không biết bay. Muốn bay thì dùng máy bay." Hạng Khởi Chu gần như sụp đổ. Đối mặt với một tiểu chim yêu như thế này, chỉ trong một buổi tối mà anh đã mất kiểm soát đến ba bốn lần, liệu anh còn có thể làm người không đây...

"Lúc nào cũng nghiên cứu mấy thứ linh tinh, chẳng bao giờ làm gì nghiêm túc. Con người các anh lúc nào cũng thế. Nghĩ mình là kẻ lãnh đạo, hưởng mọi ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng thật ra sau lưng lại vô trách nhiệm."

Lạc Nhung vừa nằm trên người Hạng Khởi Chu vừa mắng, đang định ngồi dậy thì tay cậu chạm vào một chỗ có vẻ... không đúng lắm.

"Anh có con sâu nào trong người à? To thế." Lạc Nhung nuốt nước bọt. "Định để dành cho tôi hả? Cũng coi như anh còn có chút lương tâm..."

Từ khi hóa thành chim thật, Lạc Nhung luôn được cho ăn sâu. Chúng ngon hơn nhiều so với bánh ngọt và cơm trong thế giới điện tử, vừa giòn vừa thơm, còn có nước sốt trắng sánh bên trong. Cậu rất thích ăn.

Lạc Nhung vừa nói vừa đưa tay về phía quần của Hạng Khởi Chu. Hạng Khởi Chu thét lên, bật dậy khỏi sofa như lò xo. Anh không còn bận tâm gì nữa, mặt đỏ từ tai xuống cổ, tim đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Lạc Nhung bị anh lật ngã xuống ghế sofa, không được ăn con sâu lớn, cậu tức giận nói: "Xì, tôi biết ngay là anh không có tốt bụng vậy mà. Loài người các anh không ăn sâu thì thôi, còn không cho tôi ăn, đúng là keo kiệt. Đáng lẽ tôi không nên mong đợi gì ở anh, anh đúng là một người vô trách nhiệm."

Hàng chân mày của Hạng Khởi Chu giật giật, nghe những lời này của Lạc Nhung, anh cảm giác mình giống như một gã công tồi tệ không thể làm thỏa mãn bạn trai nhỏ của mình, để cậu kêu ca vì không được đáp ứng mong muốn.

"Lạc Nhung, có những lời không thể nói lung tung..." Hạng Khởi Chu bình tĩnh lại một lúc, rồi mới lên tiếng.

Lạc Nhung lại chẳng mảy may để ý: "Chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh chính là một người vô trách nhiệm!"