Edit: mnguyet
Hạng Khởi Chu ngỡ ngàng, đến mức nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Con chim nhỏ màu đen pha hồng vừa rồi còn đập cánh trước mặt anh, giờ trong chớp mắt đã biến thành một... thanh niên.
Một thanh niên hoàn toàn phù hợp với gu của anh: đáng yêu, trẻ trung.
Nhìn từ ngoại hình, cậu chỉ tầm mười chín tuổi. Hạng Khởi Chu ngẫm nghĩ lại, khi anh sáu tuổi đã mua Tamagotchi và tạo ra Lạc Nhung, mà giờ anh đã hai mươi lăm.
Lạc Nhung tồn tại từ đó đến giờ, tính ra đã mười chín năm trôi qua.
Mặt Hạng Khởi Chu nóng bừng. Anh lo rằng nếu tiếp tục nhìn Lạc Nhung, thứ gì đó trên cơ thể anh sẽ không còn nghe lời và mất kiểm soát.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng anh vừa cảm thấy hứng thú với... một chú chim.
Cả khuôn mặt lẫn cơ thể của Lạc Nhung đều đúng gu anh. Độc thân hai mươi lăm năm, giờ rất khó giữ bình tĩnh. Nhưng Lạc Nhung vốn dĩ là một con chim, anh không thể cầm thú đến mức đó được.
"Cậu... cậu sao có thể hóa thành người?" Hạng Khởi Chu che mắt, hỏi. Anh quay người vào phòng ngủ, tìm một chiếc áo bóng rổ rộng rãi rồi ném ra ghế sofa. "Mặc đồ vào đi, xong rồi gọi tôi."
Lạc Nhung cầm lấy chiếc áo, nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không biết phải mặc thế nào.
Hạng Khởi Chu nghe tiếng loạt soạt bên cạnh, đợi mãi mà không thấy Lạc Nhung nói đã mặc xong. Anh liếc qua khe hở giữa ngón tay, thấy Lạc Nhung vẫn trần trụi, chưa mặc gì. Anh lập tức đỏ mặt, hét lên: "Sao vẫn chưa mặc xong?"
"Nhưng... mặc thế nào cơ?"
Hạng Khởi Chu lập tức mất hết tinh thần, liên tục tự nhủ trong lòng rằng trước mặt anh chỉ là một con chim, không phải cậu nhóc đáng yêu nào cả. Suýt chút nữa thì phải niệm chú tĩnh tâm. Cuối cùng, anh cũng áp chế được ngọn lửa tà trong lòng, mặt không cảm xúc giúp Lạc Nhung mặc áo.
Đôi tay anh vô tình hay cố ý chạm vào làn da của Lạc Nhung, mịn màng và mềm mại đến mức khiến anh muốn chạm thêm chút nữa.
Không được nghĩ như vậy...
"Xong rồi." Hạng Khởi Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giờ thì anh có thể mở mắt mà nhìn thế giới rồi.
Chỉ một lúc giằng co ngắn ngủi mà Hạng Khởi Chu cảm thấy mình như vừa đổ hai cân mồ hôi. Còn Lạc Nhung thì không ngừng chê bai bộ đồ và cả cơ thể mình.
"Biến thành người lại không có lông. Con người các anh đều không có lông à? Vậy làm sao mà qua được mùa đông?"
"Mặc quần áo ấm để qua đông." Hạng Khởi Chu bĩu môi, cảm thấy bản thân vậy mà lại đi trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của một con chim.