Edit: mnguyet
Hạng Khởi Chu bất chợt nhớ lại chú chim cưng điện tử mà anh từng nuôi trên máy trò chơi Tamagotchi hồi nhỏ.
Đó là một con thú cưng điện tử, còn con chim trước mắt này lại là một sinh vật thật sự, làm sao có thể là một được chứ?
Chẳng lẽ tiểu yêu quái này đang lừa anh?
"Tao không tin." Hạng Khởi Chu nói. Dù hôm nay việc anh thấy được yêu quái chim đã là chuyện kỳ lạ lắm rồi, nhưng anh vẫn không thể tin một sinh vật thuộc về thế giới điện tử, vốn không có thực thể, lại có thể xuất hiện trong đời thực.
"Anh không tin tôi?" Lạc Nhung nghiến răng, trong lòng vừa tức giận vừa bối rối, không biết phải làm thế nào để chứng minh mình chính là chú chim Tamagotchi đó.
Hạng Khởi Chu không trả lời, nhưng ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Anh đánh giá kỹ lưỡng sinh vật nhỏ bé này, nheo mắt lại.
Lạc Nhung nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra vài chuyện lúc Hạng Khởi Chu còn hứng thú chơi đùa với nó.
"Anh, anh từng cho tôi ăn bánh ngọt sáu lần liền, suýt nữa thì tôi no đến chết! Phải tiêm ba mũi thuốc mới hồi phục sức khỏe. Còn nữa, anh vì lười nên tùy tiện đặt ngày sinh nhật của tôi là 1/1. Còn nữa! Anh còn tìm cho tôi một cô vợ, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa kết hôn với cô ấy!"
"?" Hạng Khởi Chu nhíu mày, có phần kinh ngạc. Những chuyện này đều là ký ức thời thơ ấu được anh giấu kín, ngoài anh ra không thể có người thứ hai biết, ngoại trừ đương sự.
Lạc Nhung nói thật đến như vậy, chẳng lẽ con chim này thực sự là chú Tamagotchi của anh...
Nhưng Lạc Nhung lại chán ghét anh như vậy, liệu có phải cậu tìm đến anh để báo thù?
Thấy Lạc Nhung vẫn còn tức giận phồng má, Hạng Khởi Chu dịu giọng:
"Vậy mày muốn gì? Mày từ Tamagotchi đến thế giới thực tìm tao là để làm gì? Đừng nói là chỉ để báo thù tao nhé?"
Thấy Hạng Khởi Chu tin mình rồi, bộ lông dựng đứng của Lạc Nhung cuối cùng cũng xẹp xuống. Nó bước qua lại trên lan can, kêu líu ríu như đang dùng bộ não nhỏ bé suy nghĩ mục đích chuyến đi này của mình.
Sau đó, cậu đạp tung cửa l*иg, bay ra ngoài và đáp xuống ghế sofa. Ngay trước mắt Hạng Khởi Chu, nó lập tức hóa thành hình người.
Lần đầu tiên biến thành hình dạng con người, Lạc Nhung cũng cảm thấy không quen. Không còn bộ lông che chắn, làn da trắng nõn của cậu lộ ra, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
"Sao lại không có lông?" Lạc Nhung chu môi, cúi đầu tìm bộ lông của mình. Cuối cùng, cậu chỉ sờ thấy một ít lông mềm trên đầu, ngoài ra chỗ nào cũng trơn bóng.