Chăn Nuôi Kỳ Tích Pi Pi Như Thế Nào

Chương 5

Edit: mnguyet

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Giọng Hạng Khởi Chu có chút hụt hẫng. Anh vừa mới bắt đầu thích một chú chim, vậy mà chưa kịp ở bên nhau lâu dài đã phải trả lại, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn.

Nghe thấy vậy, đôi mắt tròn như hạt đậu đen của Lạc Nhung lập tức bừng lên lửa giận. Nó vỗ cánh, móng vuốt cào vào cửa l*иg như muốn phá tung ra ngoài. Miệng không ngừng kêu chíp chíp xen lẫn tiếng hò hét đầy bất mãn.

Hạng Khởi Chu tưởng Lạc Nhung muốn ra ngoài, liền mở cửa l*иg.

Vừa được tự do, Lạc Nhung bay thẳng lên đầu Hạng Khởi Chu, vừa giẫm vừa mổ, coi mái tóc dày của anh như tổ chim. Anh vừa nhột vừa đau, cố gắng bắt chú chim nghịch ngợm này, nhưng nó quá nhỏ và nhanh nhẹn, anh không tài nào chạm tới.

Cứ thế, cả hai như đang chơi trò trốn tìm ngay trên đầu anh.

Cuối cùng, Hạng Khởi Chu mệt lả, đành phải chịu thua trước sự dồi dào năng lượng của chú chim.

"Xuống đi, tổ tông ơi. Mày rốt cuộc muốn gì? Tao thực sự không chơi nổi nữa rồi." Hạng Khởi Chu thở dài bất lực, để mặc chú chim đang đắc ý đứng oai vệ trên đầu mình.

Lạc Nhung bay xuống, đậu vào tay Hạng Khởi Chu, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen trừng lên nhìn anh, tức giận nói:

“Anh lại còn định vứt bỏ tôi nữa sao? Một lần chưa đủ à? Anh còn muốn vứt tôi bao nhiêu lần nữa? Anh chính là… người tệ hại nhất thế gian! Không, tất cả loài người các anh đều như vậy!”

Lần này, đến lượt Hạng Khởi Chu sững sờ. Vứt bỏ một lần chưa đủ là ý gì? Anh chưa bao giờ vứt bỏ Lạc Nhung mà?

Nhìn bộ dạng tức tối của Lạc Nhung, Hạng Khởi Chu không dám hỏi, cũng không hiểu được chú chim nhỏ này đang giận dữ vì điều gì.

Hạng Khởi Chu im lặng hồi lâu, khiến Lạc Nhung càng thêm bực bội. Trong lòng nó tràn ngập sự oán trách. Nó đã chờ đợi trong thế giới đen trắng đơn điệu ấy suốt mười mấy năm. Thật khó khăn mới có được ý thức, rồi nhập vào cơ thể của con chim này.

Nó đã trải qua nhiều chuyện, tất cả chỉ để chờ Hạng Khởi Chu nhớ ra mình, xin lỗi mình, dỗ dành mình.

Nhưng Hạng Khởi Chu hoàn toàn không nhớ tới nó. Điều đó khiến nó cảm thấy mình giống như một trò cười.

Lạc Nhung giận dỗi vỗ cánh, quay lưng lại, dáng vẻ lặng lẽ, buồn bã như một quả bóng nhỏ xù lông, rồi chậm rãi quay về l*иg chim.

Hạng Khởi Chu không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng vì chú chim nhỏ này.

Lạc Nhung khẽ lẩm bẩm:

“Tôi là thú cưng điện tử anh từng nuôi hồi nhỏ.”