Chăn Nuôi Kỳ Tích Pi Pi Như Thế Nào

Chương 4

Edit: mnguyet

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Hạng Khởi Chu nhìn chú chim nhỏ mang đến cho anh niềm vui và sự thỏa mãn, cảm nhận được sự hạnh phúc mà thú cưng mang lại. Bình thường anh bận rộn với công việc, hôm nay cuối cùng cũng hiểu được cảm giác này.

Anh lại đút thêm vài con sâu gạo nữa, sợ Lạc Nhung bị nghẹn, nên vội lấy nước cho nó uống.

Nhân lúc Lạc Nhung đang vui vẻ ăn uống, Hạng Khởi Chu lấy hết can đảm thử vuốt ve cái đầu nhỏ lông xù của nó.

Ai ngờ, như thể sau gáy có mắt, Lạc Nhung vừa thấy ngón tay anh đưa tới liền quay đầu lại mổ ngay một cú. Hạng Khởi Chu giật mình, chưa kịp rút tay về thì đã làm đổ cả bát nước, khiến bộ lông của Lạc Nhung ướt nhẹp.

“Đồ rác rưởi! Vô dụng! Bị mổ một cái mà sợ đến thế này à!”

“…”

Hạng Khởi Chu vừa thổi ngón tay, vừa sửng sốt nhìn chú chim nhỏ. Nghe thấy giọng nói thiếu niên trong trẻo kia, cuối cùng anh cũng xác định được nguồn gốc của âm thanh ấy.

Chính là chú chim Lạc Nhung này!

Chim làm sao biết nói?! Lại không phải vẹt mà là chim chích hồng hoàng!

"Chắc mình nghe nhầm thôi…" Hạng Khởi Chu lẩm bẩm, vẫn không dám tin vào tai mình, cho rằng tất cả chỉ là ảo giác.

Ai ngờ, Lạc Nhung không chịu bỏ qua, liền mở miệng mắng thẳng: "Đồ nhát gan! Đừng tưởng rằng đút cho tôi mấy con sâu là tôi sẽ tha thứ cho những gì mà anh đã làm! Anh đúng là loại người vô tâm, vô trách nhiệm, tệ hại nhất! Đừng hòng mơ chạm vào đầu tôi!"

Lần này, Hạng Khởi Chu nghe và nhìn rõ mồn một.

Anh đã đắc tội gì với con chim nhỏ này vậy?

Nhưng điều làm anh kinh ngạc hơn cả là chú chim này thực sự biết nói tiếng người, lại còn nói rất lưu loát, mắng anh không ngớt.

Chẳng lẽ đây là yêu quái? Nhưng mà… yêu quái gì mà nhỏ xíu, dễ thương thế này chứ, chắc cũng không có sức chiến đấu mấy.

Nghĩ lại, nếu thật sự mạnh mẽ, nó đã phá l*иg thoát ra, cùng anh quyết đấu từ lâu rồi.

Nghĩ vậy, Hạng Khởi Chu không còn sợ nữa, ngược lại tò mò hỏi:

"Tao đã làm gì đắc tội với mày sao? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà!"

Lạc Nhung hừ lạnh, lông vũ khẽ rung, hất toàn bộ những giọt nước còn đọng lại trên người cùng vài cọng lông thẳng vào mặt Hạng Khởi Chu.

"…" Hạng Khởi Chu bất lực. Rõ ràng là bị ghét rồi.

"Không nói thì thôi. Nếu mày đã ghét tao như vậy, ngày mai tao sẽ trả mày lại cho Chu tổng, để cậu ấy nuôi mày."