Edit: mnguyet
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Tạm thời, anh chỉ biết nâng niu chiếc l*иg chim, dùng ngón tay chọc qua khe l*иg để chơi đùa với chú chim nhỏ. Con chim nhảy tới nhảy lui, vừa thấy ngón tay liền lao đến, há mỏ mổ ngay một cú vào ngón tay của Hạng Khởi Chu.
“Á!” Hạng Khởi Chu đau đớn rụt ngón tay lại.
Chú chim hồng hoàng vỗ cánh, rung bộ lông đẹp đẽ của mình, đôi mắt xếch đầy vẻ khinh thường.
“Hạng tổng, anh không sao chứ? Bình thường nó hiền lắm, sao hôm nay lại cắn người… Chắc nó lạ người thôi. Anh mang về chăm sóc, quen rồi sẽ không cắn nữa đâu.”
Hạng Khởi Chu gật đầu, lần này rút kinh nghiệm, không dám chạm vào l*иg chim nữa.
Sau khi ăn tối xong và ký kết hợp đồng, Chu tổng rủ đi hộp đêm, nhưng Hạng Khởi Chu thẳng thừng từ chối. Một phần vì anh không muốn giả vờ làm người đàn ông thẳng, quá mệt mỏi. Phần khác, anh muốn về nhà để chơi đùa với chú chim nhỏ mới nhận được, tăng cường mối quan hệ tình cảm.
Chu tổng đành để anh về.
***
Khi về đến nhà, Hạng Khởi Chu treo chiếc l*иg chim lên ban công. Anh đứng ở phía dưới nhìn chú chim nhỏ xinh đẹp, tự nói với chính mình: “Chích hồng hoàng… Tên gọi đúng là khó đọc. Hay tao gọi mày là Lạc Nhung nhé? Tên thân mật là Nhung Nhung, rất hợp với bộ lông mượt mà của mày. Làm sao lại có chú chim nào lông vừa đen vừa hồng thế này chứ?”
Hạng Khởi Chu nói chuyện một mình, chẳng mong có ai đáp lại.
Dù sao thì anh cũng sống một mình, nếu có ai trả lời thì mới thật sự đáng sợ!
Nhưng đột nhiên, trong không gian yên tĩnh của căn nhà, vang lên một giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo chút giận dỗi:
“Đúng là kẻ thiếu hiểu biết! Lạc Nhung… Có phải con chim nào của anh cũng đặt tên này không?”
Hạng Khởi Chu cứng đờ, bàn tay đang chọc vào l*иg chim khựng lại. Anh quay đầu nhìn quanh, rõ ràng không có ai, nhưng sao lại nghe thấy tiếng nói?
Chẳng lẽ là… có ma?!
Anh nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi, tiếp tục cầm một ít sâu gạo mà anh đã mua ở chợ hoa chim cá cảnh trên đường về để đút cho Lạc Nhung. Ngoài ra, anh cũng mua rất nhiều đồ dùng cần thiết cho việc nuôi chim. Lần này, anh thật sự nghiêm túc muốn nuôi chú chim nhỏ này.
Lạc Nhung vốn không muốn ăn "đồ ăn bố thí", nhưng nhìn mấy con sâu gạo béo ngậy, đầy hấp dẫn, cuối cùng cũng không cưỡng lại được mà đớp một con.
Ăn xong, chú chim nhắm mắt lại đầy mãn nguyện, khẽ rung bộ lông mượt mà.