Edit: mnguyet
Anh nhìn thấy Lạc Nhung đang xé nát chăn và gối của mình. Bông gối vương vãi khắp nơi, ga trải giường bị xé đôi. Đèn đầu giường bị đá văng xuống đất.
Cứ như cậu có mối thù sâu nặng với cái gối, đang trút giận điên cuồng lên nó. Bông bay tán loạn khắp phòng.
Nhìn cảnh tượng này, tâm trạng Hạng Khởi Chu trở nên phức tạp vô cùng. Anh từng nghe chuyện chó phá nhà, mèo phá nhà, nhưng chưa từng nghe đến chim phá nhà.
Ngôi nhà của anh cơ bản đã bị cậu chim này phá đến không còn nhận ra được. Nếu anh không về ngay, có lẽ cậu sẽ phá luôn cả mái nhà.
“Giám đốc Hạng, lát nữa chúng ta còn phải đến nhà máy bàn về dự án mới. Sao bây giờ anh lại muốn đi ra ngoài?” Thư ký bước vào văn phòng, thấy Hạng Khởi Chu chuẩn bị rời đi, không khỏi thắc mắc.
“Dời lịch lại đi, nhà tôi bị trộm. Tôi phải về xem sao.”
Hạng Khởi Chu nói rất bình thản, nhưng thư ký lại sợ đến mức đánh rơi cả hợp đồng trên tay. “Giám đốc Hạng, hay là báo cảnh sát đi... Anh ra ngoài có quên khóa cửa hay đóng cửa sổ không? Mà không đúng, nhà anh ở tầng 21, làm sao có trộm leo vào được?”
“Không sao, không mất thứ gì, chỉ là nhà bị bày bừa. Tôi gọi người đến dọn dẹp là được.”
Thư ký nghe mà ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi cho phía nhà máy để dời lịch hẹn.
***
Lạc Nhung vẫn đang hăng hái phá phách, miệng còn không ngừng lẩm bẩm mắng mỏ. Áo quần xộc xệch treo trên người, chẳng màng gì đến hình tượng, tiếp tục quậy tung căn phòng. Cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa mở.
“Lạc Nhung!”
“Á!”
Lạc Nhung giật mình, ném thẳng chiếc gối trên tay ra, trúng ngay đầu Hạng Khởi Chu. Một đống bông gối dính trên đầu anh, rồi chiếc gối rơi xuống.
“Rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế? Tôi không ở nhà, cậu liền phá luôn nhà à?”
“Anh... sao anh lại về?” Lạc Nhung kinh ngạc.
Hạng Khởi Chu nhìn quanh phòng mình. Căn nhà anh từng chi hơn một triệu để sửa sang, giờ lại bị Lạc Nhung phá nát không còn nhận ra. Bộ sofa da thật của anh, cả chiếc đèn anh từng bỏ ra mười mấy vạn mua về, đều tan tành. Anh đau lòng đến mức suýt ngất.
"Nhà của tôi, nếu tôi không về xem, cậu định phá luôn cả căn nhà này à? Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế, Lạc Nhung?"
Mặc dù rất tức giận, nhưng Hạng Khởi Chu cũng không có hét lên. Sau một hồi cố trấn tĩnh, anh mới mở miệng hỏi.
Lạc Nhung nghe vậy, ngẩn người ra, nghiêng đầu đáp lại: "Anh... anh không phải đã đi rồi sao? Anh bỏ mặc nơi này, chẳng phải vì không thích tôi đến tìm anh sao? Nên sáng sớm anh liền bỏ đi!"
"Ai nói với cậu là tôi không thích? Tôi không bỏ đi, sáng nay tôi phải đi làm." Hạng Khởi Chu nhíu mày xoa trán. Làm sao để giải thích rõ ràng cho cái cậu nhóc ngây thơ này hiểu đây…