"Dù sao em cũng sẽ đến Pháp sống cả đời với cô ấy, cùng lắm thì không bao giờ quay lại nữa, cùng cô ấy song túc song phi, các người thấy phiền phức thì tự mình giải quyết đi! Em không muốn quản nhiều như vậy, được rồi, chị có thể đi rồi. Em chết cũng sẽ không cưới chị, cưới chị em chết cũng không cam lòng!" Nhiễm Tuyết như phá vỡ được xiềng xích, hùng hồn tuyên bố, như thể mọi chuyện trước đây đều là do Ngu Thính ép buộc.
Sắc mặt Ngu Thính rất trầm, không nói gì.
Sự im lặng không chút biểu cảm của Ngu Thính rất có sức uy hϊếp, bị cô nhìn xuống như vậy, Nhiễm Tuyết vẫn sẽ sợ hãi từ tận đáy lòng, sự sợ hãi này khiến cô ta nảy sinh bực bội, không muốn khuất phục trước Ngu Thính cũng không muốn bị Ngu Thính dọa sợ. Có chút xấu hổ và tức giận, cô ta đột nhiên dùng vai đẩy Ngu Thính ra, tức giận đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên không nhỏ, Trịnh Thấm Yến và Nhiễm Long ở đại sảnh tầng một đều nghe thấy, hai người nhìn nhau rồi nhìn lên lầu.
Đang thắc mắc, chỉ thấy con gái út của mình hùng hổ bước xuống lầu.
"Sao thế này? Con làm gì vậy?" Nhiễm Long đứng dậy, chuyện liên quan đến nhà họ Ngu ông ta không thể qua loa: “Cãi nhau với A Thính à?"
"Không có." Nhiễm Tuyết nói: "Con chỉ muốn nói với bố mẹ, con và chị ấy chia tay rồi, con sẽ không cưới chị ấy!"
Hai vợ chồng đều sững sờ: “Con nói gì?"
"Con nói linh tinh gì vậy?!"
"Con không yêu chị ấy nữa, chị ấy cũng không yêu con, chúng con không thể kết hôn, bố mẹ, con không muốn như vậy. Con và chị ấy chia tay rồi!"
……
Rời khỏi nhà họ Nhiễm, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ xe, nhưng không chiếu vào trong xe chút ấm áp nào. Ngu Thính nhận được điện thoại của Ngu lão gia, ông cũng nghe nói Ngu Thính đến tìm Nhiễm Tuyết, hỏi cô thế nào, đã nói rõ ràng chưa? Đã làm hòa chưa?
Nghe thấy tiếng còi xe, ông nói, sao không ở lại lâu hơn một chút, mới có một lúc đã đi rồi, lần sau gặp mặt phải mấy tháng nữa, phải duy trì tình cảm cho tốt mới được.
"Con và em ấy không có tình cảm." Ngu Thính ngắt lời ông.
Đối phương im lặng, Ngu Thính nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước nói: "Ông nội, con và em ấy chia tay rồi."
"Em ấy nɠɵạı ŧìиɧ."
"Con sẽ không cưới em ấy." Ngu Thính cũng chịu đủ rồi.
"Con…"
"Con nói gì?!"
Tin tức Ngu Thính và Nhiễm Tuyết hoàn toàn cắt đứt quan hệ, bất kể là cha mẹ Nhiễm gia, hay Ngu lão gia vốn sức khỏe không tốt đều không thể chấp nhận được, Ngu lão gia càng nghiêm trọng hơn, suýt chút nữa đã ngất xỉu. Bác sĩ riêng và Ngu Thính được gọi đến biệt thự Ngu gia.
Có người lại đến trước cô một bước.
Quản gia thấy Ngu Thính đến, lo lắng vừa đón cô vừa nhỏ giọng khẩn cầu, ngàn vạn lần không thể để lão gia tức giận nữa. Mà người đàn ông trông có vẻ nho nhã ngồi bên giường kia như không nghe thấy gì, không quay đầu lại ngồi bên giường an ủi ông lão gầy gò.
"Ông nội." Ngu Thính gọi, Ngu lão gia hừ lạnh một tiếng, mắng một câu gì đó. Người đàn ông ngồi bên giường lúc này mới đứng dậy quay lại nhìn cô, trong mắt chứa ý cười nhạt: “Chị, chị đến rồi."
"Yên tâm, ông nội không có vấn đề gì lớn, bác sĩ Đàm nói, đừng để ông tức giận nữa là được."
"Đừng gọi bậy." Ngu Thính lạnh lùng liếc hắn, không hề che giấu sự chán ghét của mình: “Tôi buồn nôn."
Biểu cảm của người đàn ông cứng đờ, ngay lập tức lại nở nụ cười hưởng ứng như thể đang bị trêu đùa. Dù sao từ nhỏ đã bị Ngu Thính lạnh nhạt và sỉ nhục, nên quen cũng đã quen rồi.