Vì không thể phản kháng, hắn đã biết cách làm cho mình trông đáng thương hơn khi bị sỉ nhục: “Có lẽ... bây giờ chị có thể bớt cứng rắn hơn, dịu dàng hơn một chút, dù là diễn cũng được... em sợ bệnh tình của ông nội nặng thêm."
"Mày xứng nói chuyện với tao?" Ánh mắt Ngu Thính tràn đầy khinh miệt, Ngu Hạo chỉ có thể cười cười.
"Con ra ngoài trước đi." Ngu lão gia nói với Ngu Hạo.
"Vâng.” hắn gật đầu, lịch sự lui ra: "Ông và chị nói chuyện cho tốt."
Ngu lão gia từ trước đến nay đều biết Ngu Thính chán ghét đứa em trai cùng cha khác mẹ này, lời sỉ nhục nói ra miệng, hận ý tận đáy lòng, dù có cảm hóa thế nào cũng vô dụng. Lâu rồi, cũng không hy vọng cô có thể cho Ngu Hạo sắc mặt tốt nữa, nhưng không ai muốn thấy con cháu bất hòa, vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
"Con không cần phải thù địch với nó như vậy, từ đầu đến cuối, nó chưa từng nợ con cái gì, người sai là người lớn."
Chuyện đã quen thuộc, Ngu Thính cũng không sợ vì vậy mà làm ông tức giận, nói: "Ông nội, ông biết con từ trước đến nay không phải người thích nói đạo lý."
"Bây giờ không nói chuyện này. Con và Tiểu Tuyết rốt cuộc là thế nào??"
Ngu Thính rõ ràng đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi: "Chia tay rồi."
Ngu lão gia nói: "Vậy thì đi làm hòa, sao lại thế này, chia tay như đùa vậy!"
Ngu Thính rất lạnh nhạt: "Không thể làm hòa được."
"Sao lại không được? Tình cảm lâu như vậy nói cắt đứt là cắt đứt sao?" Thái độ của Ngu Thính quá lạnh, lão gia nhìn không quen dáng vẻ này của cô, cơn giận vừa lắng xuống lại có xu hướng bùng lên: "Vừa rồi chú Nhiễm của con gọi điện cho ta, Tiểu Tuyết đã xin lỗi con rồi. Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện thôi, đã nhận sai rồi. Vấn đề nhỏ, nói rõ là được, có vấn đề thì từ từ mà giải quyết. Đừng có động một chút là nói chia tay, đám trẻ các con, thật là..."
"Hừ." Ngu Thính không nhịn được cười khẩy: “Ông biết em ấy phạm phải lỗi gì không?"
"Con vừa rồi trong điện thoại chưa nói với ông sao?"
Cô vừa dứt lời, Ngu lão gia liền nghiêm giọng nói: "Ta mặc kệ nó phạm phải lỗi gì!"
Ngu Thính sững sờ.
Như lười nói tiếp, Ngu lão gia nói: "Ta mặc kệ nó phạm phải lỗi gì, con tha thứ cho nó cũng được, con không tha thứ cho nó cũng được. Cuộc hôn nhân với nhà họ Nhiễm đã định rồi, không phải con nói không kết hôn là không kết hôn!"
"Đây cũng không phải Nhiễm Tuyết nói không kết hôn là không kết hôn, nhà họ Nhiễm sẽ không để nó đi. Ngu Thính, con đã tùy hứng lâu như vậy rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút!"
"Nếu con thực sự khó xử quá cũng được, ta sẽ để A Hạo đi kết hôn, nó đâu có giống con? Nó cầu còn không được ấy. Đến lúc đó con cứ đi đi, muốn đi đâu thì đi, không nhận ta là ông nội cũng được, đổi họ cũng không ai quản con, con thích làm gì thì làm!"
"Ông nói gì?"
Để Ngu Hạo đi liên hôn?
Để Ngu Hạo cưới Nhiễm Tuyết?
Ngu Thính khó tin, nhìn chằm chằm vào mắt ông.
Ngu lão gia đã ra tối hậu thư cho Ngu Thính.
Ý của ông rất rõ ràng, Nhiễm Tuyết đã làm gì, làm đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là hôn ước với nhà họ Nhiễm phải được tiến hành, cho dù đổi người kết hôn với Nhiễm Tuyết thành Ngu Hạo không có chút tình cảm cơ sở nào với cô ta, hơn nữa còn không hợp về mặt giới tính, cũng phải liên hôn với nhà họ Nhiễm.