Mỹ Nhân Câm

Chương 18

Ngày hôm sau bật máy lên, cô mới thấy hai tin nhắn mới——

【Cảm ơn lần trước chị đã giúp em giải vây.】

【Khi nào em có thể mời Thính Thính đi ăn cơm đây?】

Cô ấy lại chuyển chủ đề.

Nhiễm Tuyết có trận đấu phải chuẩn bị ở Pháp, chỉ xin nghỉ phép một tuần để về nước. Ngu lão gia lo lắng chuyện hai đứa cãi nhau vẫn chưa làm hòa, gọi mấy cuộc điện thoại giục Ngu Thính đến nhà họ Nhiễm tìm Nhiễm Tuyết chơi. Ngu Thính mặc kệ mấy ngày, cô cho Nhiễm Tuyết thời gian suy nghĩ, nhưng Nhiễm Tuyết mãi vẫn chưa trả lời, cô cần phải đến hỏi cho rõ ràng trước khi người kia lại "cao chạy xa bay", để cảnh cáo.

Một ngày trước khi Nhiễm Tuyết lên máy bay rời đi, Ngu Thính lại đến nhà họ Nhiễm.

Cha mẹ Nhiễm gia đương nhiên rất hoan nghênh, đã khuyên Nhiễm Tuyết không biết bao nhiêu lần rằng về nước rồi thì phải đi hẹn hò với A Thính, không biết Nhiễm Tuyết bị làm sao mà lại giận dỗi không ra ngoài. Thấy sắp phải đi rồi mà đôi trẻ còn chưa gặp mặt, khiến Trịnh Thấm Yến lo lắng không yên, tin chắc rằng hai đứa đang cãi nhau. Cãi nhau rồi cũng không chịu nói chuyện, không chịu nhận lỗi, ảnh hưởng đến tình cảm thì biết làm sao.

Ngu Thính chủ động tới, bà như gặp được cứu tinh, bao nhiêu lo lắng mấy ngày nay đều trút hết lên người Ngu Thính, nhờ cô giải quyết, giải quyết xong mới có thể yên tâm ngồi xuống uống trà, cơn ngứa ngáy và bất an trong lòng mới có thể tan biến.

"Tiểu Tuyết tuổi còn nhỏ, thật sự là làm phiền con phải chăm sóc và bao dung cho con bé rồi, sau này dì sẽ thường xuyên dạy bảo con bé phải hiểu chuyện hơn… làm phiền con rồi, A Thính."

Nói đến tuổi nhỏ, Nhiễm Tuyết cũng chỉ kém Ngu Thính chưa đến hai tuổi, nhưng bất kể là nhà họ Nhiễm hay Ngu lão gia, đều luôn miệng nói Nhiễm Tuyết tuổi còn nhỏ. Nhiễm Tuyết được cưng chiều, được bao dung vô hạn, là người vĩnh viễn không cần phải trưởng thành.

Sợ Nhiễm Tuyết giận dỗi không mở cửa cho Ngu Thính, Trịnh Thấm Yến còn đưa cả chìa khóa phòng cho cô. Ngu Thính đi đến tầng hai có chút quen thuộc, đến trước cửa phòng Nhiễm Tuyết, ánh mắt dừng lại vài giây ở cánh cửa phía sau—— là phòng của Nhiễm Linh.

Trang trí giống nhau, nuôi dưỡng hai con người hoàn toàn khác nhau.

Ngu Thính gập ngón tay gõ cửa, lạnh giọng nói: "Là chị."

Cứ tưởng Nhiễm Tuyết sẽ trốn tránh không muốn mở cửa, không ngờ vừa dứt lời, tay nắm cửa đã bị người ta ấn xuống "cạch" một tiếng, mở ra.

Nhiễm Tuyết mở cửa, thấy Ngu Thính cũng không ngạc nhiên, cả người rất phấn khích như thể vừa hạ quyết tâm xong đã nôn nóng muốn tuyên bố.

"Ngu Thính, em đã quyết định xong rồi." Nghe cô ta khí thế hùng hổ nói câu đầu tiên, Ngu Thính đã đoán được cô ta định nói gì tiếp theo.

"Em sẽ không cưới chị, cho dù mất mặt, cho dù người thân không nhận, cho dù cả thế giới biết em nɠɵạı ŧìиɧ em cũng sẽ không cưới chị."

Quả nhiên.

Máy tính đang mở trên bàn dừng lại ở một phần mềm chat quốc tế, cô ta và đối phương vừa kết thúc cuộc gọi video dài hai tiếng đồng hồ, dùng "Bonne nuit bébé" (Ngủ ngon nhé bé yêu) đầy thân mật để kết thúc.

Ngu Thính đại khái biết tại sao cô ta lại phấn khích như vậy, có lẽ là được người yêu cổ vũ, có lẽ là đã chân thành hứa hẹn một lời ước hẹn lãng mạn trọn đời với người yêu.

"Em chỉ sống có một lần." Nhiễm Tuyết nhìn Ngu Thính, vô cùng hào hùng: "Em nên theo đuổi thứ mình yêu, em không muốn sống cả đời bức bối như vậy. Chị nói em không biết xấu hổ cũng được, ông nội Ngu thất vọng với em, bố mẹ cảm thấy mất mặt cũng được, em phải sống cho chính mình!"