Tiểu Thương Nhân Dưới Thời Dân Quốc

Chương 7.2

Bạch Minh U vẫn còn đang giận dỗi, bịt tai không chịu nghe."

Thầy giáo nói: "Thiếu gia, nếu cậu cứ như vậy, tôi sẽ phải lấy roi ra rồi đấy——"

Bạch Minh U bướng bỉnh trả lời lại:

"Thầy cứ việc đánh tôi đi , đánh cho tôi nằm liệt giường mười ngày nửa tháng mới tốt! Vậy tôi sẽ không phải đi quỳ lạy ông nội ở Đông viện nữa, tôi thà tiếp tục nằm ở đây."

Thầy giáo cầm roi, nhưng lại quay sang nói với Tạ Cảnh đang đứng gần đó:

"Cố Bội Phong, giơ tay lên!"

Tạ Cảnh ngẩn người một chút rồi mới phản ứng lại, từ từ giơ tay ra, và roi không chút thương tiếc đánh thật mạnh vào lòng bàn tay cậu.

Bạch Minh U mắng:

"Thầy đánh cậu ấy làm gì? Cậu ấy đã làm gì đâu?"

Thầy giáo nghiêm mặt nói:

"Nếu như thiếu gia không chăm chỉ học hành, chắc chắn là do tên người hầu bên cạnh không nhắc nhở khuyên ngăn. Vuốt mặt thì nể mũi, nếu như cậu đây không muốn nhận rồi thì tôi đành phải đánh cái người đi theo cậu vậy".

Nói xong, "bốp bốp", lại thêm hai cái.

Bạch Minh U nằm trên giường lại định gây sự, nhưng Tạ Cảnh đã nhanh chóng ngồi xuống, nửa quỳ bên giường, cầm sách lên đưa cho cậu ta xem, chắn lời:

"Thiếu gia, mau mau đọc sách đi."

Bạch Minh U là người bướng bỉnh, nhưng cũng rất bảo vệ người thân, thầy giáo đánh người bên cạnh cậu, giống như đang đánh vào mặt cậu. Lúc này, khuôn mặt cậu xanh mét, cắn răng đọc sách.

Cả buổi chiều rốt cuộc cũng không có chuyện gì sai sót.

Khi thầy giáo rời đi, Bạch Minh U lại bắt đầu làm loạn, không muốn chép bài.

Trong ngôi nhà này, tên nhóc con này là tiểu bá vương trong nhà. Bây giờ cậu ta không chịu viết bài toàn vứt bút lông đi, nhướng mày giận dữ nói:

"Nằm thế này làm sao mà viết, người tôi còn đau lắm, không viết nổi một chữ!"

Tạ Cảnh liếc thấy trong phòng không có ai, khẽ nói:

"Tôi có thể viết."

Bạch Minh U ngạc nhiên: "Cậu biết chữ?"

Tạ Cảnh gật đầu, nhặt bút lên viết hai chữ, Bạch Minh U sáng mắt lên, nói:

"Viết lộn xộn hơn một chút, đúng rồi, cứ viết như vậy, viết hay lắm!"

Tạ Cảnh thay Bạch Minh U chép bài, thức suốt đêm, hoàn thành hết bài tập mà thầy giáo để lại.

Ánh nến nhảy múa, Tạ Cảnh ngồi bên bàn, cầm bút trong im lặng chép bài, ánh sáng xung quanh kéo dài bóng bút, khiến cậu có cảm giác quen thuộc hơn.

Một con người đã trải qua chiến loạn, thời kỳ mà vật phẩm khan hiếm, đừng nói đến đèn điện, ngay cả đèn dầu cũng thường xuyên không có đủ cung cấp. Cậu mang theo bài vị trong lòng và theo đám đông chạy trốn khắp nơi, thỉnh thoảng có được vài cây nến, rồi vào ban đêm, dưới ánh sáng le lói của nến duy nhất, chép kinh Phật. Bản thân Tạ Cảnh cũng không biết việc làm này có ích hay không, nhưng luôn muốn làm chút gì đó cho Cửu Gia, và cứ thế viết suốt nhiều năm.

Ngày hôm sau, khi thầy giáo kiểm tra bài, sự cố lại xảy ra.

Tạ Cảnh viết quá nhiều.

Bạch Minh U không chỉ bị thương, mà ngay cả khi bình thường khỏe mạnh, cậu ta cũng chưa bao giờ hoàn thành bài tập đúng giờ. Thầy giáo đã quen với việc này, nhưng lần này, một chồng giấy dày được nộp lên, mặc dù chữ vẫn rất cẩu thả, nhưng chỉ nhìn là có thể biết chắc chắn rằng đây không phải là thứ mà cậu thiếu gia Bạch Minh U có thể viết ra.

Thầy giáo sắc mặt lạnh lùng, lấy thước răn dạy: "Khấu Bội Phong, giơ tay lên——"

Tạ Cảnh: "……"

Tạ Cảnh lại bị đánh thêm 10 roi.

Thiếu gia:

"Thầy sao lại đánh người nữa vậy??"

Chuyện chép bài thay làm ồn ào một hồi, Bạch gia nghe xong cũng tức giận không ít, đặc biệt lệnh cho người bên cạnh con trai phải chịu phạt. Nhất định phải trị kẻ biết chữ này và bắt giam vào phòng chứa củi và nghiêm lệnh không ai được cho ăn trong ba ngày.

Tạ Cảnh chỉ bị đói nửa ngày, vì một tiểu nha hoàn bên cạnh Bạch Minh U lén lút mang đến cho cậu một nửa con gà nướng.

Tạ Cảnh từng sống trong những điều kiện còn tồi tệ hơn, phòng chứa củi có thể chắn gió lạnh, cũng không phải quá tồi.

Cậu ăn xong và ngủ một giấc, khi trời tối, tỉnh dậy, dùng một sợi thép mở khóa cửa phòng chứa củi. Cậu đã từng ở trong đoàn kịch mấy năm, học được rất nhiều chiêu trò từ đủ loại người, việc mở khóa kiểu này không phải vấn đề.

Trong hai ngày qua, cậu luôn theo sát bên cạnh Bạch Minh U, cũng nghe mọi người nhắc đến vị khách quý từ tỉnh về ở Đông viện vài lần. Trước đây không có cơ hội, nhưng đêm nay yên tĩnh, cậu muốn tự mình kiểm chứng, có lẽ là người bên cạnh gia chủ, nhân cơ hội nhìn qua cũng tốt.

Trong phủ có người tuần tra vào ban đêm, Tạ Cảnh đã ở đây vài ngày và nắm rõ tình hình, cẩn thận tránh né. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng bên ngoài Đông viện còn có người canh gác. Những người này ăn mặc không giống người trong phủ, đều là những gã đàn ông vạm vỡ mặc áo da đen, mỗi hai giờ đổi ca, canh phòng rất nghiêm ngặt.

Tạ Cảnh đợi suốt nửa đêm trong gió lạnh, cậu nghiến răng chịu đựng. Cuối cùng, không tìm ra được khe hở nào để lẻn vào. Nhìn trời sắp sáng, cậu chỉ còn cách đi ra chuồng ngựa.

Vị khách quý từ tỉnh về không dễ tiếp cận, nhưng ngựa và xe của họ vẫn được nuôi chung với những con ngựa khác trong phủ, có lẽ cậu có thể nhìn thấy dấu hiệu trên xe.

Tạ Cảnh tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng. Khi cậu đến gần chuồng ngựa, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc, như có người đang tìm kiếm gì đó trong rơm. Tạ Cảnh vô tình giẫm phải một cành cây khô, chưa kịp né tránh, liền thấy người kia giật mình nhảy vọt lên cao, hoảng hốt chạy trốn, có lẽ vì không quen đường, nên đâm sầm vào một cây cột gỗ!

Tạ Cảnh tiến lại, áp người đó xuống đất. Người kia "ù ù" hai tiếng, từ xa có tiếng bước chân, một người cầm đèn l*иg, mang dép lê đi qua. Người đó chiếu đèn vào chuồng ngựa và lớn tiếng nói: "Ai ở đó? Ra đây!"

Chuồng ngựa yên tĩnh, chỉ có tiếng ngựa thỉnh thoảng đi lại và hắt hơi. Khi người chăm sóc chuồng ngựa đến, đã khiến một chút ồn ào, một con ngựa trắng hí lên một tiếng.

Người kia cũng không dám đυ.ng vào mấy con ngựa trắng quý giá này, nhìn quanh một lượt mà không thấy gì lạ, liền cầm đèn l*иg đi ra.

Sau máng nước cho ngựa, Tạ Cảnh đợi đến khi không có động tĩnh gì, mới buông tay.

Người bị cậu giữ chặt thở dốc vài lần, quay đầu nhìn cậu, thấp giọng ngạc nhiên nói: "Tạ Cảnh?"

Tạ Cảnh nhân lúc ánh sáng yếu ớt đó đã nhận ra người kia, nhận ra đó là Khấu Bội Phong. Nếu không phải vậy, cậu đã không vội vàng lao vào giữ người. Cậu gật đầu nói: "Là tôi, cậu sao lại ở đây?"

Khấu Bội Phong uất ức nói: "Ở phòng học trò bị bắt nạt, người quản lý còn đánh tôi. Tôi mới đến, không chỉ làm việc nặng, bọn họ còn không cho tôi ăn, suốt mấy ngày đêm tôi đều bị đói, hôm nay thực sự chịu không nổi, chạy tới đây muốn ăn chút đậu nành..." Cậu ta hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Tạ Cảnh, "Cậu đêm khuya ra đây làm gì?"

Tạ Cảnh đáp: "Giống cậu thôi."

Khấu Bội Phong nghi ngờ: "Cậu ở trong nội viện, theo thiếu gia mà cũng không có cơm ăn à?"

Tạ Cảnh vén tay áo cho cậu ta xem, trên tay là vết thương do thầy giáo dùng thước đánh hôm nay. Làn da cậu ta trắng, vết bầm tím và sưng lên vì không kịp hồi phục, trông thật ghê rợn, cậu ta nhẹ giọng nói: "Có cơm ăn, nhưng cũng không dễ dàng gì."

Khấu Bội Phong ban đầu nghĩ rằng Tạ Cảnh được thiếu gia yêu thương, cuộc sống hẳn là tốt, nhưng giờ đây cảm giác chua xót trong lòng hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự đồng cảm.

Người quản lý trong phòng học trò không phải lúc nào cũng dùng roi, nhưng thiếu gia từ sáng đến tối đều gây chuyện, cậu ta nghĩ chắc hẳn Tạ Cảnh cũng chẳng khá hơn gì, mỗi ngày đều bị đánh mà không thể ăn uống đàng hoàng, vậy mà vẫn phải sống khổ sở. Nếu là mình, chắc đã không chịu nổi, nhưng giờ thì ít nhất Tạ Cảnh không bị đánh nữa, có thể lén ăn đậu nành, thế cũng coi như còn có thể sống được.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Bạch Minh U, bị đánh đến khóc lóc: "Cậu sao lại tốt với tôi thế?"

Tạ Cảnh: "Giống như anh em ruột."

Bạch Minh U: "…… Cậu không chỉ lợi dụng tôi, mà còn lợi dụng cả ông nội tôi."