"Hả?... Ừm."
Cao Cao nhiệt tình: "Vậy tôi bảo cô ấy qua đây, chơi cùng luôn."
Trần Phiêu Phiêu chống cằm, rũ mắt nhìn Cao Cao gõ chữ: "Bọn tôi đang chơi ở quán bar, dẫn mấy đứa nhỏ trong nhóm les đi tụ tập, cô đến không? Không có người lung tung đâu, toàn con gái thôi."
Ánh mắt lơ đãng trong ánh đèn mờ ảo, người bên kia WeChat trả lời: "Thôi, các cô chơi đi."
Cao Cao đưa Trần Phiêu Phiêu xem lịch sử trò chuyện: "Tôi nói cô cũng ở đây, có người quen có khi cô ấy ra."
Trần Phiêu Phiêu cắn môi, khẽ gật đầu: "Ừm."
Cao Cao gõ lạch cạch: "Đến đi, Phiêu Phiêu cũng ở đây, học muội của cô đấy."
Trần Phiêu Phiêu nín thở, nhìn màn hình WeChat tĩnh lặng, lại nhìn tên trong danh bạ chuyển thành "Đang nhập..."
Khoảng 30 giây sau, Đào Mạn mới trả lời: "Phiêu Phiêu?"
"Không phải cô nói, là tụ tập nhóm sao?"
Cao Cao nhìn Trần Phiêu Phiêu, hả? Đào Mạn không biết à? Thế mà Trần Phiêu Phiêu còn bảo mình nói thẳng.
Hơi khó xử, cô ấy không biết trả lời thế nào.
Lại 30 giây nữa, Đào Mạn gửi thêm một tin nhắn, hai chữ ——
"Em ấy là?"
Đào Mạn không nói hết, nhưng Cao Cao và Trần Phiêu Phiêu đều hiểu.
Hai chữ này, cho thấy Đào Mạn cũng hiểu.
Trái tim Trần Phiêu Phiêu đột ngột nhảy lên, giống như ngậm một viên kẹo nổ ngày bé, tê tê bắn pháo hoa trong khoang miệng.
Cao Cao nhíu mày, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: "Nói không?"
Trần Phiêu Phiêu liếʍ môi dưới, miệng khô lưỡi khô, sau đó nghiêng đầu cười ngây thơ: "Em là đó."
Hiểu rồi. Cao Cao lập tức trả lời tin nhắn: "Ừ, em ấy ở trong nhóm les của tôi, em ấy là. Sao thế?"
Cứ thế giúp người ta come out, nói không ngại thì là nói dối, cô ấy động đậy mũi, đưa khoai tây chiên cho Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu cầm một miếng ăn một cách chậm rãi, vừa ăn được nửa, WeChat của Cao Cao vang lên.
"Cô gọi tôi, em ấy biết không?"
Cao Cao lại ngượng ngùng nhếch mép, nhìn Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu nuốt nốt phần khoai tây chiên, lắc đầu.
Lại hiểu. Cao Cao tiếp tục gửi WeChat: "Không biết. Cô có đến không? Ở trong ngõ Tây Nhị Lý, Cá Voi."
Gửi xong khẽ "chậc" một tiếng, kỳ quặc thật đấy, cảm giác trên đầu mình có ba chữ to: Người công cụ. Đại diện gửi điện báo, đại diện viết thư nhà.
Lần này Đào Mạn trả lời không chậm, nhưng không trả lời "đến hay không", chỉ nói: "Đừng nói với em ấy."
Ôi trời, Cao Cao cười ngượng, cái mắt to 24K không cận thị này đang nhìn chằm chằm ngay bên cạnh đây này, Đào Mạn nói —— đừng nói với em ấy.
Đừng để Trần Phiêu Phiêu biết, Cao Cao đã nói với Đào Mạn.
Nhưng Đào Mạn từ trước đến nay luôn tốt bụng, có thể lo Cao Cao tiết lộ đời tư của người khác, khiến đương sự không thoải mái. Cao Cao nghĩ, Trần Phiêu Phiêu chắc cũng có thể hiểu được.
Xem ra cô ấy không đến rồi.
Cao Cao thở dài, kết thúc cuộc trò chuyện rồi úp điện thoại xuống bàn, sau đó cụng ly với Trần Phiêu Phiêu: "Xin lỗi nhé học muội, không cẩn thận giúp cô come out mất rồi."
"Nhưng cô đừng lo, Đào Mạn không có ác cảm với chuyện này đâu." Cô ấy bóc hai hạt lạc ăn.
Trong lời nói có ẩn ý, Trần Phiêu Phiêu tò mò: "Cô ấy..."
Cao Cao nhai hai hạt lạc, hơi đắc ý nhướng mày: “Cô nhìn quán bar này đi, Cá Voi đấy."
Ý cô ấy là... Trần Phiêu Phiêu nóng bừng tai.
"Đây là quán bar của bạn tôi, nhưng tên là do tôi đặt, hồi đó.” Cao Cao "phụt" một tiếng bật cười: “Tôi thầm mến Đào Mạn."
Một ngụm rượu cay xè trong cổ họng, Trần Phiêu Phiêu suýt không nuốt nổi, nheo mắt cố gắng tiêu hóa câu nói này.