Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 53

Cao Cao cười rất thoải mái, có vẻ chỉ thấy buồn cười: "Haiz, cô hiểu mà, đồng tính nữ, thích một người, phải đi đường vòng tám trăm cái, người khác đều không biết chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến cô ấy, thật ra thì, avatar WeChat của cô ấy, với cả "Cá Voi" không phải là đồng âm với "Mạn" sao?"

"Hồi đó tôi nói với bạn tôi, cô ấy vỗ đùi đen đét, cô ấy không quen Đào Mạn, nhưng cô ấy nói, cái mạch não chẳng liên quan gì của cô, chính là con đường tình yêu vòng vèo mười tám khúc của dân les chúng ta, rất có tính đại diện, nên đã dùng cái tên này."

Thì ra là vậy. Trần Phiêu Phiêu thở phào, lại cầm một miếng khoai tây chiên.

Bạn của Cao Cao... Cá Voi... ban đầu cô còn tưởng, còn tưởng.

Nhưng nhìn biểu cảm của Cao Cao, bây giờ cô ấy có vẻ đã buông bỏ rồi.

Cao Cao nhận được ánh mắt của cô, cười một cách thoải mái, lắc đầu: "Sớm đã không thích rồi. Đây vẫn là chuyện trước khi tôi chia tay với người yêu cũ."

Chị gái Bạch Dương, đến nhanh đi nhanh, ào ào như gió.

"Ài tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?" Cao Cao ngẩng đầu suy nghĩ hai giây: “À đúng rồi, tôi nói với cô, cô ấy không phản cảm với chuyện này, tôi từng tỏ tình với cô ấy rồi, thái độ của cô ấy rất tốt, cô đừng sợ cô ấy nhìn cô bằng con mắt khác hay gì, không đến mức đó đâu."

"Ừm." Trần Phiêu Phiêu dùng ngón tay gãi gãi má, lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy lúc đó cô tỏ tình, cô ấy nói thế nào?"

"Cô ấy à..."

Cao Cao hồi tưởng: "Hồi đó tôi khá hổ báo, chặn cô ấy ở phòng nước nóng, cô ấy thấy đông người, nhắc nhở tôi, có muốn cùng cô ấy ra cầu thang nói chuyện không."

"Nhưng tôi nhìn biểu cảm của cô ấy là biết mình hết hy vọng rồi, nên lúc nói chuyện ở cầu thang tôi đã khóc, ha ha ha ha.” Cao Cao cười một tiếng, hồi đó cô ấy còn nhỏ, mới năm nhất: “Cô ấy còn an ủi tôi, còn nói tôi thích cô ấy, cô ấy rất vui, điều này chứng tỏ cô ấy rất ưu tú trong mắt tôi."

"Nhưng cô ấy rất xin lỗi vì không thể đáp lại tôi bằng tình cảm tương tự."

Câu này Đào Mạn nói cực kỳ dịu dàng mà chừng mực, tựa như ánh trăng ngày đó nghiêng nghiêng đổ xuống từ khe cửa sổ, Cao Cao kể lại, cũng bất giác hạ giọng.

Sau đó cô ấy chạy trốn, cảm thấy mất mặt, về sau gặp Đào Mạn trên đường đều đi đường vòng, vẫn là có lần ở tiệm tạp hóa, Đào Mạn chào hỏi một cách tự nhiên, mỉm cười nói: "Trùng hợp thật đấy."

Sau này nữa, Cao Cao có bạn gái, bạn gái có quan hệ tốt với Đào Mạn, thường hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, lại thân thiết trở lại.

"Nhưng mà, tôi nói với cô, đến tận bây giờ, Đào Mạn đi tắm, không bao giờ rủ tôi." Chỉ rủ bạn cùng phòng của cô ấy.

Cao Cao cười ha ha.

Trần Phiêu Phiêu cũng cười, chống cằm, qua lời kể của Cao Cao, phác họa Đào Mạn.

"Vậy nên.” Trần Phiêu Phiêu cân nhắc lời nói: “Chị cũng không biết cô ấy có phải les hay không."

Cao Cao nhíu mày: "Không biết, nhưng tôi cảm thấy không giống."

Nhìn rất thẳng.

Trần Phiêu Phiêu rũ mắt, cảm xúc hụt hẫng như dây leo chậm rãi sinh trưởng, thăm dò lan tràn trong lòng.

"Aiya.” Cao Cao đột nhiên nói: “Lần này cô come out rồi, chắc cô ấy cũng không đi tắm cùng cô nữa đâu."

"Phụt."

Trần Phiêu Phiêu bật cười, đưa tay che mũi, khẽ cười.

Cảm xúc rất phức tạp, mặc dù có chút hụt hẫng, nhưng cùng người khác thảo luận về Đào Mạn, tìm hiểu quá khứ của cô ấy, suy đoán suy nghĩ của cô ấy, dự đoán hành vi của cô ấy, khiến tâm trạng tốt lên một cách khó hiểu.