Thật ra cô cũng không nghĩ ngợi gì chuyện không về ký túc, chỗ các cô đến là quán bar của bạn Cao Cao, không giống những quán bar bình thường, nằm trong một con hẻm khá hẻo lánh, ngày thường rất yên tĩnh, chỉ để "người cùng hội cùng thuyền" tụ tập.
Những quán bar bình thường, phải tầm 11, 12 giờ trở đi mới náo nhiệt, còn quán bar này rất sớm đã mở cửa, Cao Cao cũng đã bàn với mọi người, cố gắng về trước giờ tắt đèn.
Mấy người trong nhóm chat hẹn nhau đợi ở cổng trường, đủ người rồi cùng nhau đi, Trần Phiêu Phiêu nhìn qua, năm sáu người gì đó, có ba người thoạt nhìn đã biết là les, để tóc layer sói hoặc cạo xanh, những người còn lại đứng bên cạnh, có người đeo kính rất ra dáng sinh viên, mang khuôn mặt thường xuyên "cày" thư viện.
Cao Cao mua một củ khoai lang nướng, vẫy tay với Trần Phiêu Phiêu, mấy người đang trò chuyện đều nhìn sang cô.
Trần Phiêu Phiêu chào hỏi mọi người, Cao Cao liếc nhìn: "Chắc tầm hai xe, chúng ta đi trước nhé?"
"Được." Mọi người gật đầu.
Quán bar tên là "Cá Voi", bảng hiệu màu xanh nhạt, nằm trong con hẻm cũ kỹ, khá nghệ, cũng khá lạc lõng. Cửa kính không dán gì cả, chỉ có âm thanh của ban nhạc rock chơi live thưa thớt lọt ra từ khe cửa.
Trần Phiêu Phiêu nhìn cái tên này, nghĩ đến một người.
Quán không lớn, tổng cộng có hai tầng, tầng một gần sân khấu live có ba bốn bàn tròn, đều là con gái, ăn mặc khá sành điệu, thấy có người vào, theo bản năng liếc nhìn một cái, rồi lại quay đi uống rượu.
Nhìn là biết dân "xã hội", không giống các cô, nhìn là biết sinh viên.
Cao Cao dẫn các cô lên tầng hai, đi ngang qua nhân viên phục vụ, chào hỏi một cách thân thiết. Tầng hai lại khác, tiếng hát trầm khàn của một bài hát tiếng Anh, không có mấy ngọn đèn, cửa sổ bằng gỗ chạm khắc hoa văn, ánh đèn đường cũ kỹ trong hẻm chiếu qua khung cửa sổ, cùng với ánh trăng, mang theo ánh sáng thời xưa, tranh giành sự lãng mạn của phong cách Anh trong bài hát.
Các cô ngồi xuống một chiếc ghế sofa dài hình vòng cung, trước mặt là chiếc bàn dài màu đen, Cao Cao gọi mọi người gọi chút rượu, hoa quả và đồ ăn vặt, sau đó đặt túi xuống, vừa đợi vừa trò chuyện.
Mấy người bạn mới quen không cần giới thiệu bản thân, chỉ cần đối chiếu ID trong nhóm là đã trò chuyện rôm rả.
Trần Phiêu Phiêu ngồi cạnh Cao Cao, nói chuyện với cô ấy dăm ba câu, thỉnh thoảng uống hai ngụm rượu.
Bên kia đã bắt đầu lắc xí ngầu, Trần Phiêu Phiêu chơi hai ván, nói vài câu thật thật giả giả, cảm thấy hơi mệt, lại rụt về bên cạnh Cao Cao, cầm ly thủy tinh đựng rượu Chivas ngẩn người.
Trên giấy ăn cũng có logo hình cá voi, cô đưa ngón trỏ ra, vẽ theo từng nét một.
Cao Cao đột nhiên "hửm?" một tiếng.
Trần Phiêu Phiêu hỏi cô ấy: "Sao thế?"
"Đào Mạn tìm tôi." Cao Cao nhìn màn hình WeChat cười.
Tim hẫng một nhịp, giống như viên đá bị ném vào ly rượu.
"Cô ấy... tìm chị?" Trần Phiêu Phiêu mím môi, đầu lưỡi liếʍ nhẹ chóp môi bị mím chặt, khẽ hỏi.
"Ừ, cô ấy hỏi tôi sao ký túc xá không có ai, cô ấy muốn rủ bọn tôi đi tắm."
Viên đá ném vào ly rượu chìm xuống đáy, lành lạnh, dường như còn khẽ va vào ly thủy tinh.
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt, Đào Mạn rảnh, hơn nữa còn muốn tìm người tắm cùng, nhưng cô ấy lại tìm ký túc xá của Cao Cao, không tìm mình.
Cô cúi đầu, ấn sáng màn hình điện thoại đặt trên đầu gối, nhìn giờ.
"Ơ, hai người cũng thân nhau phết nhỉ? Cùng câu lạc bộ mà?" Cao Cao đột nhiên hỏi Trần Phiêu Phiêu.