Đây là lần thứ ba Cố Phóng Chi sử dụng hệ thống quay ngược thời gian.
Một lần lạ, hai lần quen.
Cảm giác say xe quái dị khi hồi tưởng này cũng nhanh chóng biến mất.
Nhớ lại lần trước mình còn chưa kịp nói gì thì đã bị Bùi Tân xử tử, Cố Phóng Chi quyết định lần này sẽ chủ động xuất kích.
Cố Phóng Chi ngước lên, ánh mắt đối diện với Bùi Tân.
Ánh mắt kia hình như có chút đề phòng, tựa như đang nghiên cứu hắn.
Trước khi bị ban chết lần nữa, Cố Phóng Chi liền nhanh chóng nói với Bùi Tân: “Bệ hạ, phận thần tuy nhỏ bé nhưng lại tình cờ biết một vài bí mật không rõ ràng lắm, thần nguyện cống hiến hết sức, giúp bệ hạ bình định lục hợp, loại bỏ uy hϊếp, củng cố giang sơn.”
Lời khuyên can thì Bùi Tân không muốn nghe, cũng chỉ có thể nghĩ cách nói khác.
Chẳng hạn như khiến Bùi Tân thấy giá trị của hắn.
Dù sao trong lúc hắn chơi game, hắn cũng đã tích lũy được không ít thông tin trò chơi. Lớn thì có bản đồ đóng quân của các quốc gia xung quanh — tuy rằng hắn cũng không nhớ rõ hoàn toàn; nhỏ thì biết mấy vị đại thần của các quốc gia nào đấy dưỡng nam thϊếp…
Cố Phóng Chi đang định đưa ra ví dụ, nhưng thấy Bùi Tân nâng ngón tay lên, ra hiệu cho hắn im lặng.
Bùi Tân nói: “Nếu vậy, trẫm thật nên gọi ngươi một tiếng tiên sinh.”
Cho dù cộng hết mấy lần tua ngược vô, thì thời gian hắn nhìn thấy Bùi Tân cũng chỉ khoảng nửa canh giờ.
Nhưng Cố Phóng Chi đã nhận ra rằng cách nói chuyện của Bùi Tân thật sự khiến người khác khó hiểu.
Theo lý mà nói, nếu Bùi Tân nên chế nhạo trào phúng hắn thích lên mặt dạy đời, không biết tự lượng sức mình.
Vậy mà dường như Bùi Tân thật sự tin rằng hắn có tài học xuất sắc, còn vì thế ra lệnh cho vệ binh muốn bắt hắn lùi về phía sau.
Cố Phóng Chi mờ mịt 1 giây, vội vàng tạ ơn: “Tạ bệ hạ.”
Bùi Tân không có biểu hiện gì khác, bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Cố Phóng Chi trong lòng hãy còn run sợ, xác nhận bản thân không bị gϊếŧ hắn liền nhanh chóng lưu trữ mốc thời gian này.
Khi thấy thông báo “Lưu trữ thành công” xuất hiện, Cố Phóng Chi mới thở hắt ra.
Nhưng theo đó hắn lại phát sinh vấn đề mới—
Mạng của Cố Phóng Chi thì giữ được rồi đấy, nhưng mạng của mấy đại thần kia còn treo ở trên lưỡi đao kìa.
Những người này đều là trung thần dám nói dám làm, Cố Phóng Chi thật sự không thể đứng nhìn họ bị chém đầu.
Vậy thì cần phải dùng phương pháp gì để cứu họ đây?
Khi chơi trò chơi, mỗi lần dùng nút lưu trữ thì Cố Phóng Chi đều có một thói quen là không ngừng xem đi xem lại từng chi tiết trước đó.
Khi gặp phải chi nhánh, hắn sẽ liên tục xem lại các câu thoại trước đó. Nghe những nhân vật trong trò chơi lặp lại các lời thoại tương tự, cái cảm giác đó giống như bản thân đã chạy deadline xong, nhàn nhã xem người khác đầu bù tóc rối còn chưa chạy deadline.
Lúc này Cố Phóng Chi cũng không rảnh rỗi, không ngừng tua đi tua lại ô lưu trữ số 1.
Thời gian lưu trữ đúng ngay lúc Bùi Tân đang nói—
“Cùng kéo ra ngoài, chém.”
“Cùng kéo ra ngoài...”
“Cùng kéo ra...”
“Cùng kéo...”
“Cùng...”
Lại lần nữa mở ô lưu trữ số 2, Cố Phóng Chi đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Tân vang vọng từ phía đài cao: “... Đủ rồi.”
Cái gì đủ rồi?