Cố Phóng Chi dừng động tác lại, cùng chúng thần nhìn về phía Bùi Tân, xuyên thấu qua rèm châu hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt vốn trắng bệch của Bùi Tân giờ càng không có một giọt máu.
Ngón tay thon dài của hắn vô thức xoa ấn huyệt thái dương, như thể gặp phải chuyện gì thực sự làm hắn đau đầu.
Bùi Tân cũng không giải thích, chỉ nói: “Hạ triều.”
Nói xong, không chờ chúng thần làm ra phản ứng, lập tức đứng dậy rời đi.
Các thái giám bên cạnh lập tức đi theo sau. Người dẫn đầu, một thái giám cung kính khom lưng, vô cùng cẩn thận hỏi Bùi Tân: “Hoàng thượng, còn chém không ạ?”
Bùi Tân khẽ động đôi môi, từ khóe miệng bật ra một tiếng "hừ" đầy lạnh lẽo.
Chém?
Chém cái rắm?
Chém lại không được, còn phải bị tên yêu nhân Cố Phóng Chi này dùng vu thuật vây khốn.
Quả thực nghẹn khuất.
Bùi Tân trầm mặt không đáp, thái giám đứng cạnh nhìn mặt đoán ý, liền vẫy tay ra hiệu cho vệ binh đang đúng chờ lệnh ở bên dưới.
Chúng thần đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Triều đình này chỉ sợ không dám lưu lại, sau khi Lễ quan chỉ huy quỳ lạy Bùi Tân, đều vội vàng đứng dậy, đi nhanh ra khỏi Thái Hòa Điện.
Cố Phóng Chi không có vội vàng đứng dậy, chỉ tự vỗ vỗ ngực thở phào.
Mặc dù không biết Bùi Tân sao lại đột nhiên đổi ý, nhưng cũng may hôm nay kết thúc phiên triều là hoàn mỹ, không có ai thương vong.
Cứ như vậy, Bùi Tân lại né xa khỏi kết cục trở thành một bạo quân lạm sát vô tội một bước xa.
Cố Phóng Chi đang suy nghĩ, thì một đôi giày ủng màu lam ngừng ở trước mặt hắn: “Cố Lang, ngươi có khó chịu gì không? Cần ta kéo ngươi đứng dậy không?”
Giọng nói sáng sủa của thiếu niên, Cố Phóng Chi nhận ra chủ giọng nói này, chính là người mà lúc hắn mới xuyên qua đã đứng phía sau kéo vạt áo hắn, không để hắn chọc giận Bùi Tân.
Cố Phóng Chi đứng dậy, nhìn rõ diện mạo đối phương — Người này giống với hắn, đều mặc trang phục văn quan. Trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, vẻ mặt hơi non nớt, nét mặt phóng khoáng rạng ngời.
Nhìn thấy nhân vật mới xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Cố Phóng Chi là lưu trữ lại.
Hắn dùng ô lưu trữ số 1 để tự động bảo tồn, sau đó hỏi thiếu niên: “Ngươi là ai?”
“A?” Thiếu niên cười đáp: “Đừng náo loạn, Cố Lang.”
Cố Phóng Chi bình tĩnh đáp: “Sáng nay ta bị đυ.ng đầu, hiện tại đầu hơi choáng váng, thật không nhớ rõ.”
“Không có chuyện gì chứ? Có muốn tìm lang trung xem không?”
Cố Phóng Chi: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút không nhớ rõ ai là ai thôi.”
Hắn nói: “Ngươi tự giới thiệu chút đi.”
Mặc dù chưa trở thành một giáo viên chính thức, nhưng là một sinh viên sư phạm, Cố Phóng Chi không thiếu những bài giảng thực tập, dẫn đến giọng điệu của hắn rất giống như chủ nhiệm lớp.
Mà trần đời là không ai không sợ chủ nhiệm lớp.