Hắn lạnh lùng nhìn về phía dưới, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, cố gắng tìm ra ai đó đang gây rối.
Nhưng không có kết quả.
Ai nấy đều có vẻ mặt kinh hãi.
Hay là...
Có vu thuật?
Nhưng nhìn những người khác, dường như họ cũng không cảm nhận được họ đã quay về thời gian trước đó.
Chẳng lẽ chỉ có hắn là nhận ra?
Hoặc là đối phương đang nhắm vào hắn?
Bùi Tân không tin vào chuyện quỷ thần.
Tánh mạng một là còn hai là mất, giống như mang thai, có là có không là không. Sống là tồn tại, đã chết thì chính là đã chết.
Không thể nào hơi có thai, chết một lần.
Hắn cũng giống phụ thân, luôn luôn chán ghét những trò lừa gạt giả thần giả quỷ.
Chỉ là bây giờ hắn không ngừng trải qua những sự kiện giống hệt nhau nên khiến Bùi Tân cũng dấy lên lòng nghi ngờ.
Hắn suy đoán, chắc chắn là một trong những kẻ mà hắn đã ban chết, hoặc là người nào đó có thân thích bị ban chết nên mới dùng vu thuật.
Có suy đoán trong lòng, Bùi Tân chỉ vào một trong số các thần tử trong số đó, lạnh lùng ra lệnh: “Trảm.”
Giọng điệu lạnh băng như những lần trước, chỉ có điều, lần này không thực sự muốn gϊếŧ người, mà là để lật tẩy xem ai đang giả thần giả quỷ sau lưng hắn.
Bùi Tân có đôi mắt giống như hắc báo, ánh mắt sắc bén mang theo sự nghi ngờ và lạnh lùng. Ai bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đều không thể tự chủ mà phải rùng mình.
Bùi Tân chậm rãi quét mắt qua từng người, cố gắng tìm ra ai có vẻ khác thường.
Chợt, hắn chú ý đến một người đang giật giật.
Hắn nhìn theo hướng đó, và thấy Cố Phóng Chi.
Kẻ dối trá tham lam, ngoài cái vẻ bề ngoài tạm được ra, thực sự không tìm ra ưu điểm gì hơn, cứ thích đứng ra thể hiện lúc hắn lặp uy răn đe đại thần.
Lại vì muốn giữ mạng sống, đã đứng ra nói ra mấy câu đường hoàng khuyên ngăn hắn mà bản thân hắn cũng không tin.
Nhưng lúc này, gương mặt của Cố Phóng Chi lại không phải nụ cười nịnh nọt thường thấy, cũng không phải vẻ mặt căng thẳng thanh âm run rẩy đứng lên ngăn cản hắn như lần trước.
Chỉ thấy Cố Phóng Chi nâng tay, vuốt lại sợi tóc rũ xuống trán, cau mày, biểu tình có vẻ khó chịu.
“Chậc.” Cố Phóng Chi líu lưỡi, tựa hồ cảm thấy không đã ghiền, lại bổ câu ——
“Đệt.”
Ngay sau khoảnh khắc đó, trước mắt Bùi Tân tối sầm lại.
Lần nữa thấy ánh sáng, miệng lại theo quán tính tiếp tục nói: “Cùng kéo ra ngoài, chém.”
Bùi Tân nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Phóng Chi - kẻ đang giả chết quỳ rạp trên mặt đất.
— Tìm được rồi.