Cố Phóng Chi nhanh chóng vận dụng tế bào não, mắt thấy vệ binh cách mình càng ngày càng gần. Hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Bệ hạ…!”
Bùi Tân ngồi ở trên đài cao cũng đồng thời mở miệng: “Ngươi…”
Vừa nghe vừa thấy Bùi Tân mở miệng, tất cả vệ binh đều dừng bước.
Mọi người sợ hãi nhìn Bùi Tân, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, e sợ hơi thở của mình sẽ khiến hắn khó chịu.
Bùi Tân nhắm mắt lại, tầm mắt xuyên qua lớp rèm châu nhìn thẳng Cố Phóng Chi.
Hắn tay kê má, ngón tay lặp đi lặp lại một động tác, bắt đầu vô thức ấn vào huyệt Thái Dương của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn lên triều sau khi đăng cơ.
Từ nhỏ hắn đã theo phụ thân xông pha chiến trường, chứng kiến không biết bao nhiêu lần phụ vương xử trí những tướng sĩ không nghe lời, chỉ dùng một chữ - gϊếŧ.
Chỉ có kẻ đã chết mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng chỉ có người chết mới có thể khiến người sống ngoan ngoãn vâng lời.
trên thế giới này không có vấn đề gì mà không thể dùng 1 câu "kéo ra ngoài chém" để giải quyết.
Nếu có, thì cứ việc chém thêm lần nữa.
Nhưng không hiểu sao.
Từ một lúc trước, hắn như rơi vào một giấc mơ mà không thể tỉnh lại.
Bắt đầu từ khi nãy, rõ ràng hắn đã hạ lệnh để người kéo Cố Phóng Chi ra ngoài chém, thế nhưng không biết vì sao ngay sau đó, Cố Phóng Chi lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
... Thật là chuyện ma quỷ.
Mộng mị?
Hay là hắn cũng thấy được ảo giác giống đoạn thời gian phụ vương sắp chết.
Không, đều không phải.
Đầu óc hắn vẫn rất minh mẫn, cũng chưa từng uống rượu, tại sao có thể gặp ảo giác hoặc là cảnh trong mơ được?
Vậy thì đây là…
Chẳng lẽ có ai đang âm thầm giở thủ đoạn gì, muốn giả thần giả quỷ để hù dọa hắn?
Ngẫm nghĩ, Bùi Tân từ môi bật ra một tiếng cười lạnh.
Ngón tay thon dài của hắn không kiên nhẫn gõ gõ nhẹ, hắn lạnh giọng chất vấn triều thần phía dưới: “Đây là lần thứ mấy?”
Dưới đài, các triều thần nhìn nhau ngơ ngác, không biết đáp lại thế nào.
… Lần thứ mấy gì?
Thấy vẻ mặt không vui của Bùi Tân ngày càng roc ràng, mọi người nào dám im lặng.
Một thái giám bên cạnh thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Bùi Tân, thấp thỏm đoán rằng: “Hoàng Thượng, có thể là năm lần... không, sáu lần... không đúng không đúng, hẳn là có bảy lần.”
“Đúng đúng đúng, là bảy lần, thần nhớ rõ ràng mà.”
“Hồi bệ hạ, đúng là bảy lần.”
Bùi Tân: “…”
Toàn nói bừa!!
Hắn day huyệt Thái Dương, ngón tay nhấn mạnh hơn một chút, sắc mặt âm trầm khiến người khác sợ hãi: “Tất cả câm miệng hết cho trẫm!”