(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 33

"Ta tin ngươi!"

Đứa trẻ ngước nhìn cậu, trong lời nói tràn đầy sự kiên định và tin cậy, không hề giống như giả dối. Bạch Bách không ngờ Lâm Xu lại có thái độ này.

"Đừng quá tin ta, ta không phải kẻ cao thượng gì."

Dù sao, mục đích ban đầu khi cậu xuống hạ giới chính là để gϊếŧ hắn:

"Ngươi là người như thế nào, đối xử với ta ra sao, ta đều nhìn thấy cả. Chưa từng… chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy. Ta muốn đi theo ngươi, chỉ cần ngươi cần ta, ta sẽ luôn ở bên ngươi…"

Lâm Xu rướn người, ôm lấy chân vị tu sĩ đang ngồi ngay ngắn. Nước mắt nhỏ xuống, thấm ướt áo bào màu xanh, rồi lăn dài xuống đất. Giống như con mèo con sợ bị bỏ rơi, đôi mắt ướŧ áŧ đáng thương, vươn móng vuốt mềm mại ra lấy lòng người.

Cũng khá đáng yêu.

Bạch Bách đột nhiên nảy ra suy nghĩ không phù hợp này.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Xu, Bạch Bách gật đầu đồng ý. Nhìn Lâm Xu khóc đến đáng thương, cậu học theo cách dỗ dành tiểu sư đệ trước kia, đưa tay lau nước mắt cho hắn. Nhưng không ngờ, Lâm Xu lại càng khóc dữ dội hơn.

Bạch Bách nhức đầu nghĩ—chẳng lẽ cậu dỗ sai cách?

Trong thức hải của Lâm Xu, Mục Thù nhìn cảnh tượng trước mắt, hừ lạnh đầy chế giễu.

"Màn giả vờ yếu đuối này, ngươi cũng chỉ có thể lừa được hắn mà thôi."

Lâm Xu âm thầm đảo mắt, lười đôi co với Mục Thù. Hắn càng lấn tới, ôm chặt lấy eo vị tu sĩ áo xanh, lòng bàn tay áp lên lưng đối phương. Qua lớp áo bào, hắn có thể cảm nhận được đường nét săn chắc bên dưới. Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn vang lên từ cổ họng, đáy mắt tối sẫm như vực sâu, không còn chút bi thương nào.

Đây là của hắn.

Từ khi sinh ra, hắn chưa từng có gì thuộc về mình. Nhưng chỉ có một điều—chính là người đang ôm hắn trong lòng này.

Giữa bọn họ vốn có một mối hôn ước. Bạch Bách là vị hôn phu của hắn.

Dù bây giờ mối hôn ước đã bị hủy bỏ, Bạch Bách vẫn phải là của hắn!

Bạch Bách và Lâm Xu không nán lại trong bí cảnh lâu. Sau khi thu hết Hỏa Nham Thạch trong động vào giới chỉ, Bạch Bách đưa Lâm Xu rời khỏi bí cảnh. Nhưng ngay khi bước ra ngoài, họ lập tức tiến vào một khu rừng rậm bị phong tỏa.

Cấm địa của Lâm gia.

Bạch Bách chợt nhớ đến lời Lâm Xu nói, hắn bị người nhà họ Lâm ném vào cấm địa nên mới xuất hiện trong bí cảnh.

Cậu cúi đầu nhìn pháp trận dịch chuyển đã hư hại dưới chân. Xem ra bí cảnh này vốn là nơi tu luyện riêng của Lâm gia. Những chuyện như vậy không hề hiếm thấy, các tông môn hay gia tộc có chút thế lực đều sẽ bí mật chiếm giữ một phần bí cảnh để làm nơi rèn luyện cho hậu bối.

Xem xét trận pháp này, có vẻ như Lâm gia đã rất lâu không sử dụng đến nó. Cũng đúng thôi, nhìn đám yêu thú trong bí cảnh—phần lớn đều sắp đạt đến Trúc Cơ—đệ tử Lâm gia có vào đó cũng chỉ làm mồi cho chúng mà thôi.

Nghĩ vậy, Bạch Bách liền rút kiếm.

***

Những ngày này, Lâm gia vô cùng náo nhiệt.

Nguyên nhân là do vị Lưu trắc phu nhân cuối cùng cũng được phù chính, phủ trên dưới ai nấy đều được ban thưởng, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Về phần vị thiên kim tiểu thư vô dụng đã bị vu tội trộm cắp, sau đó bị ném vào cấm địa mấy ngày trước—sớm đã không còn ai nhớ đến nữa.

Lưu phu nhân ôm giấc mộng nhiều năm, rốt cuộc đã đạt được mong muốn. Giờ đây, không còn ai ngáng đường bà ta trở thành chính thất phu nhân của nhà họ Lâm. Đứa con mà bà ta sinh ra cũng không còn là thứ thấp hèn.

Vì thế, gần đây Lưu Tình Nhan đối với Lâm Hoành Bác càng thêm dịu dàng săn sóc.

Ngay lúc này, bà ta vừa hầu hạ Lâm Hoành Bác ngủ say, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên từ phương nào không rõ. Mặt đất rung chuyển dữ dội khiến ông ta giật mình tỉnh giấc.

Lưu Tình Nhan còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, đã bị Lâm Hoằng Bác đẩy sang một bên. Ông ta lập tức xuống giường, vận chuyển linh lực, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Bên ngoài trời đêm tối sầm, gió lạnh như mang theo dao, rét buốt thấu xương. Dưới màn đêm tĩnh mịch, một đạo kiếm quang bạc xé toạc bầu trời, từ hậu viện nhà họ Lâm chém thẳng đến đại môn.

Ầm!

Tấm hoành phi trước cửa lớn của Lâm gia bị chém thành hai nửa, rơi xuống đất một cách gọn gàng.

"Kẻ nào dám làm càn ở Lâm gia ta!"