(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 34

Lâm Hoành Bác quát lớn, vận chuyển linh lực, rút đao ra khỏi vỏ.

Nhưng ngay khi ông ta nhìn thấy vị tu sĩ áo xanh đang chậm rãi bước tới, tiếng quát lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.

Kim Đan kỳ đại năng!

Cơn giận vừa bùng lên liền bị dội một gáo nước lạnh.

Chẳng phải đây chính là thượng giới tu sĩ vừa mới từ hôn với Lâm Thư mấy ngày trước sao?

Ông ta vội vàng nhìn kỹ, lập tức nhận ra Lâm Xu đang đi theo sau lưng vị tu sĩ kia. Quan trọng hơn là họ vừa từ hướng cấm địa của Lâm gia xuất hiện!

Lâm Hoành Bác nhìn Lâm Xu vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, chợt hít sâu một hơi, cả người lạnh toát.

Hắn vẫn còn sống!

Lâm Hoành Bác kinh hãi đến mức da đầu run lên.

Bạch Bách nghiêng đầu nhìn Lâm Xu bên cạnh, nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi chắc chắn muốn tự mình giải quyết chuyện giữa ngươi và Lâm gia chứ?"

Lâm Xu kiên định gật đầu:

"Đúng! Dù sao đây cũng là ân oán giữa ta và Lâm gia, tiên trưởng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện gia sự của ta, đúng không?"

Quan trọng hơn, hắn không muốn để những chuyện bẩn thỉu của Lâm gia làm vấy bẩn người bên cạnh.

"Hơn nữa, ta đã không còn là phế vật không thể tu luyện như trước nữa. Tiên trưởng yên tâm, ta có thể tự đối phó với bọn họ."

Người tu đạo coi trọng nhân quả, nhất là khi trong đó có huyết thống ràng buộc. Những chuyện như thế này, một người ngoài như cậu quả thực không tiện can thiệp.

Bạch Bách không khuyên gì thêm, chỉ đưa cho Lâm Xu mấy đạo kiếm khí để hộ thân, trước khi rời đi còn để lại một câu:

"Chú ý chừng mực."

Lâm Xu ngoan ngoãn gật đầu.

Còn về Lâm Hoành Bác, Bạch Bách thản nhiên nói thẳng:

"Cấm địa của Lâm gia là do ta phá hủy. Nếu có điều gì bất mãn, ngươi cứ việc đến khách điếm nơi các tu sĩ Thương Lan Tông đang trú ngụ để đòi lại công bằng."

Bạch Bách không giải thích vì sao mình xuất hiện ở cấm địa nhà họ Lâm, cũng không hỏi Lâm Hoành Bác vì sao Lâm Xu lại bị ném vào đó.

Nhưng ánh mắt của cậu rõ ràng như đã biết hết thảy, lại mang theo một tia cảnh cáo khiến Lâm Hoành Bác toát mồ hôi lạnh.

Cơn gió rét buốt quét qua khiến ông ta hoàn toàn tỉnh táo. Khi quay đầu lại, ông ta liền đối diện với nụ cười như có như không của Lâm Xu.

Bạch Bách rất yên tâm về Lâm Xu, kẻ được thiên đạo ưu ái. Cậu rời khỏi Lâm gia, quay về khách điếm.

Cậu trở về mà không kinh động đến bất cứ ai. Nhưng không ngờ trong phòng mình, đã có người đợi sẵn.

Trong phòng không đốt đèn, chiếc đèn lưu ly trống rỗng đứng yên trên bàn thấp. Một bóng người lặng lẽ ngồi nghiêng bên bàn, dung nhập hoàn toàn vào bóng tối.

Mái tóc dài xõa rối, rủ xuống vai một cách vô trật tự. Đôi mắt đỏ như máu, bàn tay đặt lên bàn, tựa hồ đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó.

Gương mặt lạnh lẽo bị lớp tóc đen che khuất, mang theo cảm giác áp bách nguy hiểm khó nói thành lời.

"…Quân Dật?" Bạch Bách do dự gọi.

Nghe thấy giọng cậu, người kia liền ngước lên nhìn thẳng vào cậu.

Bạch Bách thoáng khựng lại.

Hơi lạnh thấu xương quét qua, khiến cậu như nhìn thấy bóng dáng của đời trước—kẻ vung tay là nắm giữ sinh tử của vạn người.

Ma quân Thôn Phệ.

"Sư huynh?"

Giọng nói trầm khàn phá tan hơi lạnh âm u đầy nặng nề. Tựa như dây đàn căng quá mức đột nhiên đứt gãy, âm sắc thoáng chùng xuống mang theo vài phần do dự, chần chừ.

Người ngồi trước bàn thấp ngẩng đầu, cảm giác quen thuộc mơ hồ chợt tan biến. Khác với những đường nét sắc bén trưởng thành của Ma quân kiếp trước, trước mắt Bạch Bách lúc này là gương mặt non nớt của một thiếu niên.

Thiếu niên thân hình chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã lộ ra nét tuấn tú cương nghị. Bạch Bách trầm mặc trong giây lát, đợi khi cảm giác kỳ quái biến mất mới mở miệng:

"Sao ngươi lại ở trong phòng của ta?"

Xác nhận trước mắt không phải ảo giác, thiếu niên áo đen tóc dài xõa tung trước bàn lập tức đứng dậy. Như cơn lốc cuốn theo từng đợt sóng lớn, sắc mặt y biến đổi từ sững sờ không dám tin, đến bừng tỉnh. Cuối cùng đọng lại thành vệt đỏ nơi khóe mắt.

Y dừng lại trước mặt Bạch Bách, bàn tay khẽ nâng lên nhưng lại kìm nén mà rụt về.

"Sư huynh… thật sự là huynh. Huynh, huynh trở về rồi."

Thiếu niên dung mạo thanh tú, làn da tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. Bạch Bách bình tĩnh nhìn tiểu sư đệ chưa bao giờ thể hiện vẻ yếu ớt trước mặt cậu. Giờ đây lại mang theo dáng vẻ xa lạ này.

Cậu luôn khoan dung với tiểu sư đệ duy nhất của mình, giọng nói cũng theo đó mà trở nên dịu dàng hơn.