Bạch Bách chợt nhớ đến một số chuyện.
Ở kiếp trước, Mục Thù từng lấy danh nghĩa cấu kết với ma tu để tàn sát một số tông môn ở hạ giới, trong đó có cả sư môn mà hắn từng bái nhập.
Khi đó, Mục Thù đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở thượng giới. Trong nhiệm vụ lần ấy, chỉ có một mình hắn sống sót. Ngoài hắn ra, không ai biết rốt cuộc các tông môn ở Tam giới đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, lá cờ mà Mục Thù giương lên hợp lý hợp tình, tu sĩ thượng giới luôn tự xưng chính phái danh môn, khinh thường tu giả hạ giới. Bọn họ đâu thèm để tâm đến sống chết của mấy tông môn bị cho là có liên quan đến ma giới kia.
Bạch Bách cũng là về sau mới nghe nói, Mục Thù một mình tàn sát ba tông môn. Hắn nhuốm máu hơn nghìn tu sĩ hạ giới, đồng thời phá vỡ âm mưu của ma tu—dùng phàm nhân làm vật hiến tế để biến hạ giới thành ma vực. Hơn nghìn sinh mạng bị che đậy một cách nhẹ nhàng, trở thành công trạng trừ ma cứu thế của hắn.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Bách là thấy nực cười. Nếu trong tông môn hạ giới có kẻ cấu kết với ma tu, bắt lấy kẻ cầm đầu là đủ. Tại sao nhất định phải gϊếŧ sạch cả tông môn?
Lý do Mục Thù đưa ra là: đệ tử của những tông môn đó đã bị ma tu dùng chú thuật âm độc khống chế tâm trí, không thể cứu chữa. Hắn không thể khoanh tay nhìn toàn bộ đệ tử của ba tông nhập ma, hơn nữa tình thế cấp bách, viện binh không kịp tới, chỉ có thể gϊếŧ ngay tại chỗ.
Lời giải thích này hợp lý đến mức không ai có thể bắt bẻ, nhưng Bạch Bách vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ba tông môn có hơn nghìn đệ tử, muốn ma tu khống chế hoàn toàn đâu phải chuyện dễ? Nếu đúng như lời hắn nói, trừ khi ma tu ra tay đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng kẻ bị Mục Thù bắt cuối cùng, chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan.
Khi đó, tất cả mọi người đều đang chúc mừng Thương Lan Tông có thêm một thiên tài mới xuất thế, không ai dại dột mà đi chất vấn Mục Thù, người đang trong thời kỳ đỉnh cao. Bạch Bách chỉ có thể giữ im lặng.
Cũng từ lúc ấy, cậu nhận ra con người Mục Thù so với vẻ ngoài lạnh nhạt của hắn, còn mang theo một sự tàn nhẫn ẩn giấu.
Giờ đây, khi nhìn thấy linh căn của Lâm Xu qua kết quả kiểm tra, Bạch Bách chợt cảm thấy bản thân như vừa chạm đến sự thật về vụ thảm sát ba tông môn ở kiếp trước—một sự thật hoang đường.
Cậu đại khái có thể đoán được động cơ của Mục Thù. Nếu ở kiếp trước, khi hắn bái sư mà không hiểu về thể chất thuần tịnh và cũng không biết cách che giấu, thì rất có thể đã từng bị sư môn hạ giới làm gì đó. Sau này, khi tìm được cơ hội lên thượng giới và bái nhập Thương Lan Tông, hắn đã mượn danh nghĩa làm nhiệm vụ trừ ma để tiêu diệt cả sư môn cũ.
Thể chất của Mục Thù tuyệt đối không thể lộ ra, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Hiểu thì hiểu, nhưng Bạch Bách vẫn không thích tính cách thích gϊếŧ chóc của Mục Thù.
Dựa vào những gì đã xảy ra ở kiếp trước, ngăn chặn việc thể chất của Lâm Xu bị tiết lộ, không để người khác nhòm ngó đến hắn mới là cách tốt nhất để tránh cho hắn vì những chuyện rối ren đó mà tính cách trở nên lệch lạc.
Thương Lan Tông tuy không cao thượng như vẻ bề ngoài, nhưng dù sao cũng mang danh tông môn đứng đầu ba nghìn tông môn thượng giới. Để Lâm Xu sớm bái nhập Thương Lan Tông còn tốt hơn để hắn lăn lộn ở hạ giới.
"Trước khi ngươi trưởng thành, có một tông môn che chở không phải chuyện xấu. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi nhập tông, ta sẽ giúp ngươi che giấu thể chất của mình, không để người khác biết tư chất của ngươi mà khiến con đường tu luyện trở nên gian nan."
Thanh y tu sĩ nói với giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt màu mực nhạt của cậu trong veo, dừng lại trên người đối diện.
Lâm Xu mím môi, ánh mắt sững sờ nhìn cậu, giọng nói khàn khàn:
"Ta…"
Bạch Bách không hề ép buộc Lâm Xu phải đồng ý, liền bổ sung thêm:
"Nếu ngươi không muốn vào Thương Lan Tông, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Dù thế nào, ta vẫn sẽ giúp ngươi che giấu thể chất của mình. Ngươi cứ đi đến tông môn mà ngươi mong muốn…"
"Ta nguyện ý!"
Bạch Bách sững lại. Lâm Xu vì nói quá vội mà giọng khản đặc, mang theo chút sắc bén của sỏi đá ma sát. Hắn buông rơi con dao găm trong tay, nghẹn ngào cẩn thận nắm lấy vạt áo của Bạch Bách.
"Ta nguyện ý, ngươi đừng bỏ rơi ta."
"Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có liên quan đến con đường tu hành sau này của ngươi."