(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 26

Bạch Bách thu hồi ánh mắt khỏi những tảng đá ấy, có chút bất ngờ khi phát hiện sâu trong vực thẳm lại tồn tại cả một mạch khoáng hỏa nham thạch.

Tựa hồ một cơn gió lạnh lướt qua. Càng tiến vào bên trong, linh lực càng đậm đặc đến mức bất thường. Đột nhiên, tầm mắt của Bạch Bách mở rộng—

Trước mắt cậu, những tầng đá nâu đỏ xếp chồng tựa như núi non trùng điệp, trên đỉnh giống như một vòm trời tự nhiên. Các loại nham thạch đủ hình dáng quái dị lộn ngược trên trần hang, linh lực quá mức nồng đậm đã tạo ra vô số linh tinh. Hang động sâu thẳm uốn lượn, như kéo dài đến vô tận.

Một hang động ấm áp hình thành từ hỏa nham thạch.

Bạch Bách đặt tay lên vách đá, thăm dò thần thức. Sau đó lấy một mảnh linh tinh từ vách đá, bóp nát. Khuôn mặt cậu dần trở nên nghiêm trọng.

Cả linh lực của mạch linh này đều hội tụ trong hang động này.

"Bạch… tiên trưởng, có chuyện gì sao?" Lâm Xu dè dặt thò đầu ra hỏi.

"Nơi này có gì đó bất thường, e là có thiên dưỡng chi vật (báu vật do trời đất tạo thành), rất có thể sẽ xảy ra dị biến."

Lâm Xu nghe không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Bạch Bách suy nghĩ trong giây lát, rồi lấy ra từ giới tử một miếng ngọc quyết, đưa cho hắn.

"Đây là gì?" Lâm Xu tò mò hỏi.

"Pháp khí hộ thân, có thể giúp ngươi ẩn giấu khí tức. Nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra, hãy tìm chỗ an toàn mà trốn."

Lâm Xu chăm chú nhìn miếng ngọc quyết trong suốt, mím môi cười, cẩn thận nhận lấy rồi nắm chặt trong tay.

"Ừm, ta sẽ!"

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong, băng qua một cây cột dung nham thiên nhiên khổng lồ ở trung tâm hang động. Một vật thể đã thu hút ánh mắt của họ.

Bên trong cột đá, một viên tinh thạch đỏ rực như phát sáng nhô ra, tựa như một đài ngọc tự nhiên. Trên đỉnh hang có một khe nứt, một tia nguyệt quang mát lạnh chiếu thẳng xuống viên tinh thạch. Nước từ trên chầm chậm nhỏ giọt xuống tinh thạch, tụ lại thành một vũng nước.

Nhưng thứ đáng chú ý nhất không phải là tinh thạch kia, mà là— trên đó mọc một cây linh chi có màu sắc gần như giống hệt viên tinh thạch.

Cây linh chi ấy như một ngọn lửa, đứng vững trên nham hoả thạch, tỏa ra linh lực đậm đặc, ánh sáng lấp lánh tựa như đang nhảy múa.

Đá hỏa tinh, và…

Bạch Bách tự nhận đã từng thấy qua không ít trân bảo hiếm có, nhưng trước cảnh tượng này, cậu vẫn không khỏi chấn động.

Nếu cậu không nhớ nhầm, cây linh chi trước mắt chính là Nguyệt Hồn Chi, loại linh chi đã sớm mất tích khỏi tu chân giới, chỉ còn ghi chép trong điển tịch.

Tương truyền, Nguyệt Hồn Chi có khả năng tẩy tủy hoán cốt, hiệu quả sánh ngang với tiên phẩm Tẩy Tủy Đan, không cần luyện chế mà có thể trực tiếp cải tạo căn cốt, hơn nữa hoàn toàn không có tác dụng phụ.

Một vật báu truyền kỳ như vậy… tại sao lại xuất hiện trong bí cảnh hạ giới?

Tẩy tủy chi vật?

Bạch Bách chợt nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía sau— nơi Lâm Xu vẫn đang chăm chú ngắm nhìn Nguyệt Hồn Chi.

Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng hiểu ra kiếp trước, Lâm Xu đã có được linh căn bằng cách nào.

Đây là cơ duyên của Lâm Xu.

Ánh mắt Lâm Xu rời khỏi Nguyệt Hồn Chi, vừa quay lại liền chạm phải ánh nhìn phức tạp của Bạch Bách. Nhưng ánh mắt ấy chỉ dao động trong chớp mắt rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh như thường.

"Hắn đã nhận ra Nguyệt Hồn Chi. Một tiên phẩm như vậy, ai mà không động tâm? Có lẽ hắn đang suy nghĩ xem nên xử lý ngươi thế nào."

—Câm miệng!

Lâm Thư chớp mắt, gương mặt vô tội đầy vẻ ngây thơ. "Cây linh chi kia trông đẹp thật. Nó chính là thiên dưỡng chi vật mà tiên trưởng nói sao?"

Thế nhưng, Bạch Bách chẳng hề nhìn vào vẻ mặt của hắn. Trong tay cậu, một thanh kiếm bạc trắng như tuyết hiện ra, hàn khí băng giá xé toạc sát ý lạnh lẽo.

Ánh mắt Lâm Xu lập tức trầm xuống. Biểu cảm kinh hoảng chưa kịp bày ra thì thân thể đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lấy, bế bồng lên không trung.

"Ầm!"

Biến cố xảy ra trong nháy mắt. Lâm Xu cứng người, bị Bạch Bách đặt xuống, che chắn sau lưng.

Hắn ngây người nhìn bóng lưng Bạch Bách.

Làn khói mờ dần tan đi, để lộ một con mãng xà đỏ rực khổng lồ lọt vào tầm mắt Bạch Bách. Nó quấn mình trên hỏa nham tinh ngay dưới Nguyệt Hồn Chi, ngẩng đầu phun ra chiếc lưỡi đen sì, đôi mắt dựng đứng lạnh lẽo găm chặt vào những kẻ xâm nhập, tỏa ra sát khí âm u rợn người.

Xích Luyện Mãng.

Bất cứ nơi nào có thiên tài địa bảo, tất sẽ có yêu thú trấn giữ. Con Xích Luyện Mãng này chính là hộ thú của Nguyệt Hồn Chi. Nếu không ngoài dự đoán, toàn bộ linh mạch của ngọn núi này đã bị nó hút cạn để tập trung vào đây.

Trên đỉnh đầu Xích Luyện Mãng đã nhú lên hai cục u nhỏ— rõ ràng nó sắp hóa thành giao long. Nó đã canh giữ Nguyệt Hồn Chi suốt bao năm, có lẽ chính là chờ đến lúc bước vào Kim Đan kỳ sẽ nuốt linh chi này để tẩy tủy, một bước hóa long.

Bạch Bách siết chặt thanh kiếm trong tay.

"Trốn đi."