Vị hôn phu mà hắn từng tin tưởng không giống như lời mẫu thân đã nói, điều đó đã đành. Nhưng người đó thực sự tồn tại. Công tử chỉ nên là người trong tranh, chẳng thuộc về cõi trần này.
Quá đỗi hoàn mỹ, đến mức chỉ một cái chạm khẽ cũng hóa thành.
Vậy nên, khoảnh khắc bị từ hôn, điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là bị vứt bỏ. Đức tin sụp đổ, giấc mộng tan biến.
Cái gọi là “thiện lương” trong hắn… Không, chính xác hơn, thứ khiến hắn tuân theo quy tắc, đóng trọn vỏ bọc con người, cũng theo đó mà rạn nứt.
Từ lúc bị Lâm gia ném vào cấm địa đến tận bây giờ, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất. Chính là sống sót, sau đó…
Gϊếŧ Lâm Hoành Bác.
Hủy diệt Lâm gia.
Tiêu diệt tất cả những kẻ từng đánh đập, sỉ nhục hắn—rút gân, lột da, nấu thịt, thiêu thân, xé nát linh hồn.
Hôn ước bị hủy bỏ, gông xiềng đã được tháo ra. Vị tiên giả thanh khiết cao cao tại thượng kia, liệu còn gì là không thể chạm tới?
Nếu hắn có đủ sức mạnh, sao không thể bẻ gãy đôi cánh của Bạch Bách, nghiền nát sống lưng Bạch Bách, lột bỏ tiên căn của Bạch Bách, chặt đứt khớp gối Bạch Bách?
Kéo Bạch Bách từ chốn mây trời rơi xuống vũng bùn dơ bẩn, khiến Bạch Bách vĩnh viễn không thể gượng dậy. Như vậy, chẳng phải sẽ xứng đáng với bao năm ngưỡng mộ của hắn sao?
Chỉ mới tưởng tượng thôi, cơ thể hắn đã run lên vì kɧoáı ©ảʍ ngấm tận vào từng tấc da thịt, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Nhưng rồi… hắn lại được chính vị tiên giả băng lãnh đó cứu mạng.
Lâm Xu không rời mắt khỏi bóng lưng cao gầy của vị tu sĩ áo xanh phía trước. Dáng người thanh nhã ấy như trúc xanh trong tuyết, còn người đứng trên ngọn trúc kia, lại là một mỹ nam tuyệt sắc thoát tục.
Ánh sáng từ viên dạ minh châu chiếu rọi không xa, nhưng vừa vặn bao trùm cả hai người họ. Như thể giữa trời đất mịt mù, chỉ còn nơi này là sáng rõ, chẳng còn gì khác tồn tại.
Hơi thở của Lâm Xu khựng lại, ánh mắt vốn lạnh lẽo dần tan đi, thay vào đó là một tia cuồng loạn u tối. Hắn mỉm cười, bình tĩnh hé môi.
Giả dối thì đã sao?
Hắn sinh ra đã nhạy bén hơn người, cũng hiểu rõ cách khống chế cảm xúc của kẻ khác hơn bất kỳ ai. Ánh mắt, ngôn ngữ, cử chỉ—chỉ cần quan sát, hắn có thể dễ dàng nhìn thấu tận xương tủy, bóc trần linh hồn bẩn thỉu bên trong.
Hắn cũng là một kẻ nói dối bẩm sinh.
Ngay từ khoảnh khắc tỉnh lại sau cơn trọng thương, nhìn thấy Bạch Bách, hắn đã bắt đầu tính toán. Nụ cười, nước mắt của hắn, tất cả đều là quân cờ phục vụ cho mục đích.
Không đúng…
Lâm Xu khẽ mân mê viên dạ minh châu lạnh lẽo trong tay. Mặt mình châu trơn bóng phản chiếu bóng dáng vững vàng trầm tĩnh của vị tu sĩ áo xanh đi phía trước.
Suy cho cùng, hắn thật sự rất thích người này. Một kẻ thoạt trông lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng đến mức bất ngờ.
Nhưng con người vốn tham lam.
Khi đã nhận được một phần ấm áp, sao có thể không muốn giành lấy tất cả?
Vô tội, thuần khiết không tỳ vết?
Hắn đúng là như thế.
Lâm Xu xiết nhẹ ngón tay, để ánh sáng của viên minh châu thu hết vào lòng bàn tay.
Ít nhất, trong mắt Bạch Bách, hắn chính là như vậy.
***
Hang động tối đen như mực, linh lực loãng đến mức hỗn tạp. Bạch Bách lập một pháp quyết chặn bớt cơn cuồng phong đang gào thét. Cậu cảm nhận được người phía sau đang chậm bước, dường như có chút do dự.
Cậu nghiêng đầu, đưa tay trái ra trước mặt Lâm Xu.
"Nếu sợ, thì nắm lấy tay áo."
Vị tu sĩ áo xanh thần sắc nhàn nhạt, thoạt nhìn như kẻ lạnh lùng vô tình, nhưng khi hành sự lại vô cùng chu đáo tỉ mỉ.
Lâm Xu nhìn ống tay áo rộng thùng thình trước mắt, ánh mắt thoáng lướt qua bàn tay ẩn trong đó—bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, trông vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo.
Lớp vải mềm mại trơn mượt, như mây trắng vắt ngang trời. Hắn cúi mắt, chăm chú nhìn bàn tay trắng như ngọc ẩn dưới lớp áo, khẽ liếʍ khoé môi.
Bạch Bách tiếp tục thận trọng bước đi. Cậu nhắm mắt, dùng thần thức dò đường. Không biết đã đi bao lâu, thần thức của cậu bỗng bắt được linh lực dao động.
Cậu mở mắt ra.
Linh lực hỗn loạn bỗng nhiên biến đổi. Khi cậu tiến sâu vào hang động, sát ý và cuồng phong dần biến mất. Lối đi chật hẹp càng đi càng rộng, cuối cùng mở ra thành một đại lộ, nhiệt độ lạnh lẽo âm trầm cũng lặng lẽ ấm dần lên.
Ánh sáng từ viên dạ minh châu chiếu rọi những vách đá màu nâu đỏ, những mảnh linh tinh nhỏ cắm trong vách đá phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Nham hoả thạch.