"Ta không cố ý chạy loạn… Ta cũng không biết mình đã đi đến đâu, sau đó ta liền rơi xuống chỗ này. Nơi này tối quá, ta chẳng nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào. Dù ta có đi thế nào cũng không tìm ra lối thoát. Ta không biết mình đã lang thang ở đây bao lâu nữa, toàn thân không còn chút sức lực nào, ta rất lạnh… rất sợ… Ta… ta còn tưởng mình sắp chết rồi."
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của viên dạ minh châu, Bạch Bách thấy trên chân Lâm Xu đã mất một chiếc giày, có lẽ bị đánh rơi khi loạng choạng bước đi trong bóng tối. Bàn chân phải của hắn bị đá nhọn cứa rách, máu thịt bầy nhầy. Dưới vạt áo rách nát, bắp chân cũng đầy vết bầm tím do va đập.
Có lẽ hắn đã bị dọa sợ đến mức phát khóc.
Bạch Bách vốn không quen để ai tiếp cận quá gần, cậu phải kiềm chế mới không đẩy người trong lòng ra. Từ trước tới giờ chưa từng có ai khóc thảm thiết như vậy trước mặt cậu, ngay cả tiểu sư đệ cũng chỉ cắn môi rơi nước mắt đầy bướng bỉnh, những người khác càng không ai dám lộ vẻ yếu đuối trước mặt cậu.
Cậu không giỏi dỗ dành người khác. Sau một thoáng do dự, cậu thả lỏng cơ thể, để mặc Lâm Xu ôm lấy mình. Cậu nhớ lại lúc nhỏ, mẫu thân từng dỗ dành cậu ra sao, liền nhẹ nhàng giơ tay ôm Lâm Xu, khẽ vỗ lên lưng hắn mấy cái.
"Không sao rồi."
"Đây là vực sâu giữa núi hoang, do linh mạch tiêu tán tạo thành dòng xoáy nghịch chuyển, khiến toàn bộ dãy núi bị cơn lốc linh lực rút sạch từ trong ra ngoài, chỉ còn lại phần vỏ rỗng. Bởi vậy nơi này không có âm thanh, cũng chẳng có ánh sáng."
Nói xong, cậu lại nhẹ giọng thêm một câu: "Đừng khóc."
Giọng nói lạnh nhạt của cậu trầm ổn đến mức có thể xoa dịu lòng người. Lâm Xu dần nín khóc, nhưng ngay khi ý thức được mình vừa làm gì, toàn thân hắn cứng đờ.
Dưới mái tóc rối bù, vành tai hắn đỏ bừng.
Hắn lúng túng buông tay khỏi vạt áo sau lưng Bạch Bách, cúi gằm đầu, không dám ngẩng đầu lên. Giống như con đà điểu vùi đầu vào ngực Bạch Bách, chỉ khe khẽ đáp lại một tiếng đầy ngượng ngùng.
Lúc này, một tiếng cười ngắn đầy trêu chọc vang lên rồi nhanh chóng tản đi. Giọng nói quấy nhiễu nãy giờ cũng biến mất. Lâm Xu theo phản xạ siết chặt tay.
Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Bách đưa cho hắn một bình linh dịch pha loãng để xử lý vết thương. Khi Lâm Xu nhìn thấy phần cổ áo sạch sẽ của Bạch Bách bị mình làm nhăn nhúm, hắn càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Hắn nhanh chóng xử lý vết thương trên chân, nhưng lại gặp rắc rối mới—hắn đã làm mất một chiếc giày, nếu cứ thế đi chân trần sẽ lại bị thương. Hắn lúng túng đứng đó, không biết phải làm gì.
Bạch Bách nhận ra sự bối rối của hắn, lặng lẽ lấy từ nhẫn trữ vật ra một đôi giày và đưa cho hẳn—dĩ nhiên đó là vật dụng dự phòng của cậu.
Lâm Xu nhận lấy, mặt càng đỏ hơn.
Sau khi sửa soạn xong, Bạch Bách trao viên dạ minh châu phát sáng vào tay hắn, rồi hỏi:
"Chúng ta đi tiếp chứ?"
"Dưới đáy vực này dường như đang nuôi dưỡng thứ gì đó, ta phải đi thăm dò. Nếu ngươi sợ tiến vào sâu hơn, ta có thể lập kết giới, ngươi hãy chờ ta ở đây."
"Không, ta muốn đi cùng ngươi!" Lâm Xu lập tức lắc đầu.
"Phía trước có thể có nguy hiểm." Bạch Bách nói.
"Ta không sợ…" Lâm Xu nhớ lại những lời thì thầm bên tai trước đó, cúi đầu khẽ nói:
"Ta sẽ ngoan mà, đừng bỏ ta lại."
Nơi này không biết đã thai nghén ra thứ tà vật gì, để một người phàm như Lâm Xu ở đây, dù có kết giới bảo vệ cũng không hoàn toàn an toàn. Bạch Bách cân nhắc rồi gật đầu.
"Đi thôi."
Lâm Xu lặng lẽ đi theo sau cậu, hai tay ôm chặt viên dạ minh châu phát sáng. Khóe môi hắn khẽ cong lên, nhưng nụ cười trong mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Tận sâu trong tâm trí, có tiếng cười vang lên.
"Kẻ sinh ra đã dối trá, lại còn giả bộ thuần khiết vô tội."
"Ngươi nói xem, nếu hắn biết rõ bộ mặt thật của ngươi, liệu hắn có gϊếŧ ngươi không?"
Lâm Xu đương nhiên biết mình không phải người tốt lành gì.
Chân tình giả ý lẫn lộn.
Hiện tại hắn ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương trước mặt Bạch Bách, chẳng qua vì chấp niệm từ thuở ấu thơ quá sâu, khiến hẳn nhất thời không thể che giấu sự quyến luyến của mình.
Hắn không hiểu vì sao mẫu thân lại bắt hắn giả làm nữ nhi, lại cố chấp bắt hắn coi Bạch Bách là vị hôn phu—một người chưa từng gặp, chỉ tồn tại trong hư ảo. Nhưng Bạch Bách lại trở thành chấp niệm suốt cả thời thơ ấu của hắn.
Như thể ước vọng xa vời mà người lớn dùng để dỗ dành trẻ nhỏ. Mà hắn, một đứa trẻ chẳng có gì trong tay, lại đặt nó lên vị trí quan trọng nhất trong tim.
Cho dù sau này, khi lớp vỏ dối trá của trò lừa bịp này bị bóc trần…
Đó vẫn là thứ dịu dàng ngọt ngào duy nhất mà hắn từng có.