Ngoài dự liệu của Bạch Bách, vực thẳm trong núi này thực ra không quá sâu. Bóng tối che phủ cảm giác, tạo nên ảo giác về một vực sâu vạn trượng.
Dưới vực, linh lực đυ.c ngầu. Vực này hình thành do sự sụp đổ của một dãy núi từng chứa linh mạch. Linh khí vốn xoay tròn thành một vòng tuần hoàn trong vạn vật mới có thể gọi là linh, nhưng khi linh mạch sụp đổ, nơi đây sẽ trở thành vùng đất hung sát nuôi dưỡng tà khí, gió lốc cuồn cuộn, sát khí dày đặc.
Dò đường bằng thần thức, Bạch Bách phát hiện có một hang đá chỉ đủ cho một người đi qua. Cậu còn cảm nhận được một số động tĩnh bên trong. Cậu cất bước tiến vào, vực sâu đầy sát khí đối với cậu chẳng khác nào chốn không người.
Vừa vào trong hang, Bạch Bách liền nghe thấy tiếng vải áo ma sát cùng hơi thở yếu ớt, bất an của ai đó. Cậu lần theo âm thanh mà đi.
Dưới thần thức, một đứa trẻ gầy gò đang co rút trong đống đá lộn xộn. Người đó vùi đầu vào đầu gối, siết chặt lấy bản thân. Trên người không có vết thương lớn, xem ra nhờ pháp bào bảo hộ mà khi rơi xuống vực không bị thương nặng.
Tấm tiên bào màu trắng giờ đây rối thành một đống, Lâm Xu không ngừng co quắp hai cánh tay vì bất an. Nếu đến gần sẽ nghe được tiếng răng của hắn va vào nhau vì sợ hãi.
"Không… không thể…"
Không thể nào! Ngươi nằm mơ đi!
Những lời nghẹn ngào đứt quãng như thể bị dồn đến đường cùng.
Lâm Xu nhập mộng rồi sao?
Bạch Bách nhìn thiếu niên đang co ro như con thú nhỏ, cố tìm kiếm chút cảm giác an toàn. Cậu lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên dạ minh châu phát ra ánh sáng lạnh.
"Lâm Xu."
Lâm Xu hiểu rõ thời gian rơi xuống vực chưa lâu, nhưng trong bóng tối đưa tay ra không thấy năm ngón, không có âm thanh, không có ánh sáng, không thấy đường đi cũng chẳng có lối thoát.
Bóng tối có thể nuốt chửng mọi giác quan, làm tê liệt thần kinh con người. Ngay cả một người trưởng thành nếu bị nhốt trong không gian khép kín hoàn toàn tối đen suốt ba giờ cũng sẽ sụp đổ, huống chi là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Bên tai hắn không ngừng vang lên một giọng nói không rõ nguồn gốc.
"Đây là vực sâu giữa núi, linh mạch đã bị hủy, gió lốc sát khí tràn lan. Nơi này không có thời gian, sinh linh hiếm hoi, tất cả những ai rơi xuống đây đều không thể sống sót rời đi. Bây giờ ngươi cũng sẽ chết tại đây."
"Ngươi đang đợi tên tu sĩ đó đến cứu ngươi? Hắn không thể đến đâu. Dưới vực này, tu sĩ bị áp chế linh lực, nguy cơ tứ phía. Ngươi chỉ là một phàm nhân vô dụng, hắn sao có thể liều mạng vì ngươi chứ?"
"Thay vì mơ tưởng hắn sẽ đến cứu, chi bằng giao cơ thể của ngươi cho ta, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi vực này."
Không thể nào! Ngươi nằm mơ đi!
Giọng nói bên tai im lặng trong chốc lát, sau đó cất tiếng cười trầm thấp.
"Cho dù hắn có đến cứu ngươi, ngươi có biết sâu trong vực này tồn tại thứ gì không?"
"Một món báu vật có thể khiến cả giới tu chân vì nó mà tương tàn—tuyệt phẩm tẩy tủy chi bảo. Nếu hắn đến đây và nhìn thấy nó, ngươi đoán xem, liệu hắn có vì muốn độc chiếm mà gϊếŧ ngươi hay không?"
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, mang theo ác ý nồng đậm.
Bóng tối khiến tinh thần con người dần trở nên hoảng loạn và cáu kỉnh. Lâm Xu gắng gượng dậy kiềm chế cơn run rẩy của cơ thể. Màn đêm như hình với bóng, bao vây chặt chẽ lấy hắn. Tay chân hắn lạnh buốt, không biết mình sẽ chết lặng lẽ trong bóng tối này vào lúc nào.
Hắn cố gắng phớt lờ giọng nói chói tai bên tai nhưng vẫn bị những lời lẽ ấy tác động.
Hắn không kìm được mà nghĩ— hắn chạy loạn, biến mất trong hang động có khiến người kia tức giận hay không? Có phải người đó sẽ cảm thấy chán ghét vì hắn không nghe lời? Có phải người đó sẽ cảm thấy phiền phức mà bỏ mặc hắn, không đến tìm hắn nữa?
Cảm giác chua xót dâng lên, cuốn theo nỗi hoảng sợ không sao diễn tả được.
Mơ hồ trong cơn hoảng loạn, hắn như nghe thấy ai đó gọi tên mình. Một tia sáng nhẹ rơi xuống khuỷu tay. Lâm Xu sững sờ nhìn ánh sáng dịu dàng không chói mắt ấy, mất một lúc lâu mới nhận ra đây không phải ảo giác.
Ánh sáng lạnh nhạt của viên dạ minh châu lan tỏa trong bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn. Người tu sĩ dáng vẻ cao gầy cúi xuống, cầm viên dạ minh châu phát sáng, trông như đóa hoa tuyết nở giữa đêm đen.
Lâm Xu dán chặt ánh mắt vào người trước mặt, sợ rằng hình bóng ấy chỉ là ảo ảnh giữa làn nước. Nước mắt tích tụ nơi hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Bạch Bách thoáng khựng lại khi thấy nước mắt của Lâm Xu. Cậu quỳ một gối xuống, giữ cho ánh mắt ngang bằng hắn, rồi đưa viên dạ minh châu trong tay ra.
"Có bị thương ở đâu không?"
Gió lốc thổi tung vài lọn tóc đen vốn được cài gọn bằng ngọc trâm, để chúng rủ xuống hai bên gò má trắng nõn, khiến dáng vẻ của cậu thêm vài phần ôn hòa, tùy ý.
Lâm Thư nghẹn ngào nuốt xuống tiếng nức nở trong cổ họng, bất chợt lao vào lòng Bạch Bách, như một con thú nhỏ bị thương hoảng loạn tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn. Hắn siết chặt vòng tay quanh eo của cậu—thân thể vốn căng cứng vì bị ôm bất ngờ thoáng chốc cứng đờ.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc bao trùm, khiến hắn không thể kiềm chế mà bật khóc nức nở.