(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 22

Lâm Xu tự cảm thấy mình vô dụng, lí nhí nói: "Xin lỗi..."

Đứa trẻ gầy gò khẽ cất tiếng xin lỗi, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người ta không khỏi xót xa.

"Không cần xin lỗi, là ta suy nghĩ chưa chu toàn."

Bạch Bách thực sự không ngờ Lâm gia lại tuyệt tình đến vậy, cũng không nghĩ rằng Lâm Xu lại bị hãm hại đến mức này.

Kiếp trước, do ảnh hưởng của Mục Thù, cậu chưa từng nghĩ rằng Mục Thù khi còn nhỏ lại là một đứa trẻ đáng thương, không được cha mẹ yêu thương, nên đã không chuẩn bị chu đáo.

Cậu đã chuẩn bị một túi trữ vật có thể dùng cho người phàm để tặng Lâm Xu, bởi vì người phàm không thể sử dụng thần thức. Nên loại túi trữ vật này ai cũng có thể mở được, hoàn toàn không thể phòng bị kẻ khác.

Một cô gái không có chút linh lực nào lại có thể sống sót ở nơi hiểm ác này suốt ngần ấy thời gian, thân thể đầy thương tích, không có sức phản kháng. Với thái độ của đám người Lâm gia, chắc chắn bọn họ sẽ không cử ai vào bí cảnh tìm Lâm Xu.

Nếu không có ai bước vào bí cảnh cứu Lâm Xu, vậy Lâm Xu phải sinh tồn ở đây bao lâu nữa?

Chẳng lẽ kiếp trước, sau khi cậu từ hôn, Mục Thù cũng đã trải qua những chuyện tương tự như vậy? Bạch Bách bỗng hiểu ra nguồn gốc sự thù hận mà kiếp trước Mục Thù dành cho cậu.

Cậu không khó để đoán được cách hành xử của Lâm gia. Vì Mục Thù không có linh căn nên không được xem trọng, mẹ mất sớm, phụ thân cũng không đoái hoài, hậu viện lại do thϊếp thất của Lâm gia quản lý. Trước đây, họ vẫn giữ Lâm Xu lại chỉ vì Lâm Xu có một mối hôn ước chưa xác định. Nhưng khi cậu xuất hiện và từ hôn, Lâm gia cũng không còn lý do để giữ Lâm Xu.

Hóa ra nhân quả giữa bọn họ bắt đầu từ đây sao?

"Không... không... chuyện này sao có thể trách ngươi được! Là ta vô dụng không bảo vệ được món đồ ngươi tặng. Dù ngươi có suy tính chu toàn đến đâu cũng không thể ngăn cản lòng tham của kẻ khác. Ngươi đã giữ thể diện cho ta, giờ còn cứu mạng ta..." Giọng nói của Lâm Xu trầm xuống:

"Nhưng ta lại không có gì để cảm tạ ngươi cả."

15, 16 tuổi vốn là độ tuổi dễ khiến người ta phiền lòng, vậy mà đứa trẻ trước mặt lại ngoan ngoãn một cách đáng thương. Rõ ràng lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như vậy, nhưng vẫn giữ được một tâm hồn trong sáng, thuần khiết.

Vậy kiếp trước, vì lý do gì mà Mục Thù lại thay đổi tính cách, trở nên méo mó như vậy? Phải chăng do một số biến cố sau này?

Bạch Bách lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, cậu nói với Lâm Xu:

"Là do ta từ hôn, mang đến tai họa cho ngươi, ngươi không cần tự trách. Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi bí cảnh, nhưng ta còn một số việc phải ở lại đây vài ngày. Trong thời gian đó, ta sẽ bảo vệ sự an toàn của ngươi. Ngươi có nguyện ý chờ ta không?"

Nghe vậy, đôi mắt Lâm Thư sáng lên:

"Thật sao? Ta có thể ở lại bên cạnh ngươi? Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?"

"Ta đã hứa với ngươi, sẽ không thất hứa."

Ánh bình minh rạng rỡ xua tan mọi bóng tối, ánh sáng xuyên qua khe đá trong động, chiếu lên bóng dáng người tu sĩ áo xanh. Cậu hơi nghiêng đầu, tia sáng mơ hồ khiến gương mặt của cậu trở nên nhu hòa hơn.

Không biết là do ánh sáng hay do ngọn lửa bập bùng làm mờ mắt, khóe mắt Lâm Xu hơi ươn ướt, khẽ gật đầu thật mạnh.

***

Lại một ngày nữa trôi qua, Bạch Bách đã tìm khắp bí cảnh nhưng vẫn không thấy dấu vết của nham hỏa tinh.

Bầu trời dần chìm vào màn đêm, từng tầng mây đen nặng nề cuộn lên, che khuất ánh hoàng hôn. Sương giá ngưng tụ, những bông tuyết nhẹ rơi xuống cành cây. Chiếc áo bào màu xanh đậm lướt qua những cành khô rậm rạp, khiến lớp tuyết bám trên đó nhẹ nhàng trượt xuống, phát ra âm thanh xào xạc.

Bạch Bách trở về hang động trong ánh hoàng hôn nhạt dần. Ngọn lửa bên trong bập bùng, ánh sáng ấm áp hắt ra cửa hang, mang theo hơi thở của nhân gian. Hàng lông mày lạnh lùng của cậu thoáng giãn ra, nhưng rất nhanh lại nhíu chặt. Cậu đưa mắt quét qua hang động trống trải.

Người trong hang đã biến mất.

Kết giới bảo vệ bên ngoài vẫn còn, không có dấu vết yêu thú tấn công. Trên nền tuyết xung quanh cũng không hề có dấu chân.

Ánh mắt Bạch Bách lướt qua, chiếc áo khoác lông chồn vẫn được gấp ngay ngắn đặt trên lớp cỏ khô. Bên cạnh đống lửa còn sót lại một nửa thanh củi, rõ ràng có người đã thêm củi vào rồi rời đi giữa chừng. Cậu nhìn về phía bên trong hang động tối đen.

Hang động này không sâu. Trước đó, cậu đã dùng thần thức dò xét, nhưng không phát hiện dấu vết của sinh vật sống nào.

Bạch Bách đi vào trong hang động, ánh lửa dần yếu đi theo từng bước chân của cậu. Càng đi sâu, ánh sáng cuối cùng cũng bị bóng tối nuốt chửng. Khi đến tận cùng hang động, cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Xu.

Tu sĩ có ngũ giác tinh tường, không bị bóng tối giới hạn. Bạch Bách dùng thần thức dò đường, phát hiện sau bức tường đá tưởng chừng bịt kín có điều bất thường—nơi hai vách đá tiếp giáp có một khe hẹp, chỉ đủ để một đứa trẻ nhỏ thông qua.

Bạch Bách thăm dò phía sau vách đá, vận hành linh lực vung một chưởng vào tảng đá. Linh lực màu xanh nhạt tụ lại, bức tường đá sụp đổ ầm ầm. Một cơn cuồng phong dữ dội gào thét ập tới, những mảnh đá vụn chưa kịp lăn được mấy vòng đã rơi thẳng xuống, phát ra những âm thanh trống rỗng vang vọng.

Mái tóc đen dài của cậu bị gió cuốn tung, nhưng cơn gió hung bạo này cũng chỉ như cánh chim lướt qua mặt nước, không để lại dấu vết. Vị tu sĩ áo xanh bình thản nhìn về phía trước—nơi đó là một vách núi hoàn toàn trống rỗng. Ngay dưới chân cậu, chỉ cách nửa tấc là một vực sâu không thấy đáy.

Tử địa Gian Uyên.

Không ngờ bên trong hang động lại ẩn giấu một nơi như thế này.

Làn gió lạnh thấu xương quét qua, phía trước là bóng tối trải dài, không một tia sáng le lói. Dưới vách đá như một vực sâu vạn trượng, tựa mãnh thú ẩn mình, chực chờ nuốt chửng mọi thứ.

Thần thức của Bạch Bách quét qua, phát hiện một khúc củi cháy dở mắc kẹt giữa đống đá vụn. Xem ra, Lâm Thư đã vô tình lạc xuống đây. Cậu cúi nhìn xuống vực sâu dưới chân, rồi không chút do dự nhảy xuống.