(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 21

Chỉ cần nhìn qua cũng biết những quả này vừa được hái xuống.

Yết hầu của Lâm Xu khẽ chuyển động, hắn lặng lẽ nhìn Bạch Bách quay về giữa ánh bình minh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.

Hắn không nhịn được mà tự hỏi— chẳng lẽ Bạch Bách ra ngoài sớm như vậy… là vì hắn sao? Từ nhỏ đến lớn, hắn hiếm khi nhận được lòng tốt từ người khác. Cảm xúc dồn nén khiến khóe mắt hắn đỏ hoe.

Lâm Xu lúng túng nâng tay đón lấy lá sen, cẩn thận ôm lấy mấy quả Thanh Linh Quả trong tay, giọng nói khẽ run rẩy:

"Cảm ơn."

Bạch Bách không biết trong đầu Lâm Xu đang nghĩ gì. Trong lúc hắn hôn mê, cậu đã tranh thủ đi thăm dò bí cảnh, nhưng vẫn chưa tìm thấy Nham Hỏa Tinh. Trên đường đi, thứ duy nhất hữu dụng mà cậu tìm được chính là thanh linh quả.

Trong giới tử của cậu có nhiều thanh linh quả trân quý hơn, nhưng thân thể phàm nhân của Lâm Xu không chịu nổi linh lực quá mạnh. Đã ra tay cứu giúp, cậu sẽ không cố tình làm khó dễ hay bỏ mặc hắn.

"Không cần cảm ơn."

Lâm Xu chớp mắt, cố nuốt xuống cảm xúc dâng trào trong lòng. Bỗng nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, liền đặt Thanh Linh Quả qua sang một bên rồi vội vàng ôm lấy chiếc áo bào vo tròn trên người, muốn đưa lại cho Bạch Bách.

Nhưng vừa đưa ra được nửa đường, hắn lại cảm thấy không ổn, liền nhanh chóng gấp gọn lại một cách cẩn thận.

"Xin lỗi… Ta… ta làm bẩn y phục của ngươi mất rồi."

Ánh mắt Bạch Bách lướt qua Lâm Xu, nhưng rất nhanh liền rời đi.

"Không sao. Ta không thiếu một cái áo ngoài, ngươi cứ tùy ý sử dụng."

Dù Lâm Xu chưa từng tiếp xúc với pháp bào thượng phẩm, nhưng hắn cũng biết chiếc áo này tuyệt đối không phải vật phàm.

Một món y phục quý giá như vậy, dù có bán hắn đi cũng không đủ đền bù. Hắn vốn định từ chối, nhưng ngay khoảnh khắc đó, theo ánh mắt Bạch Bách, hắn mới nhận ra bộ đồ trên người mình…

Từng lớp vải rách rưới che chắn tạm bợ, chỗ nào cũng là vết cắn xé của yêu thú trong bí cảnh. Toàn thân hắn hầu như đã không còn mảnh vải lành lặn.

Trong nháy mắt, đầu óc Lâm Thư trống rỗng.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải xấu hổ… mà là sợ hãi.

Từ nhỏ, mẫu thân luôn nuôi dạy hắn như một nữ nhi, chưa từng nói cho hắn biết về sự khác biệt giữa nam và nữ.

Nhưng khi lớn lên, hắn dần dần nhận ra có điều không đúng. Hắn chưa bao giờ được bước ra khỏi hậu viện hẻo lánh của Lâm gia.

Những năm đầu, hắn còn chưa biết cách che giấu bản thân. Dù hoàn cảnh khó khăn, hắn vẫn luôn giữ gìn vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng.

Nhưng hắn trời sinh dánh người mảnh khảnh, dung mạo tinh xảo, lại không thể tránh khỏi việc lọt vào tầm mắt của những kẻ có sở thích quái dị.

Sau vài lần bị chiếm tiện nghi trong sáng ngoài tối, Lâm Xu cuối cùng cũng hiểu rõ bản chất của con người.

Hắn đã từng thấy những nam nhân trưởng thành, trần trụi đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt nhầy nhụa du͙© vọиɠ để nhìn hắn. Dù có ngốc đến đâu, hắn cũng hiểu ra một điều—

Hắn hoàn toàn không phải là một nữ nhi.

Lần đầu tiên bàn tay hắn nhuốm máu chính là vào ngày đó.

Khi ấy, hắn cũng chỉ mới mười hai tuổi.

Lúc gϊếŧ người, hắn thậm chí không run tay dù chỉ một chút. Hắn bình tĩnh xử lý thi thể, hủy sạch hung khí, rồi tạo ra hiện trường giả như một vụ tai nạn.

Cũng vào lúc hắn phát hiện giới tính của mình không giống như bên ngoài, hắn còn nhận ra bản thân…có điều không bình thường.

Hắn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, là kɧoáı ©ảʍ đến từ việc gϊếŧ chóc. Hắn thích nhìn người khác bị dồn vào đường cùng, thích quan sát khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của họ.

Hắn thích cảm giác những kẻ hấp hối giãy giụa đến cùng kiệt trong tay mình, thích nhiệt độ của máu nóng thấm vào lòng bàn tay rồi dần dần lạnh đi.

Hắn rùng mình vì đau đớn, nhưng cũng sẽ rung động vì sát ý.

Lâm Xu khẽ run lên, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi rằng Bạch Bách sẽ phát hiện ra giới tính thật của hắn.

Hắn sợ Bạch Bách sẽ lộ ra vẻ mặt ghê tởm, sợ Bạch Bách sẽ thu hồi tất cả những sự ôn nhu dịu dàng hiện tại.

Lưng hắn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Bạch Bách—nhưng đối phương đã sớm quay lưng, chỉ lặng lẽ thêm củi vào đống lửa, dáng vẻ như đang cố ý giữ khoảng cách.

Thân thể thiếu niên vốn đã trung tính, cộng thêm nhiều năm suy dinh dưỡng, cơ thể vẫn chưa phát triển rõ ràng.

Bạch Bách tôn trọng giới tính nam nữ, nên chưa từng chủ động đυ.ng vào y phục của Lâm Xu. Đương nhiên cũng không nhận ra điều khác lạ.

Cơn sợ hãi trong lòng Lâm Xu giảm đi, nhưng ngay sau đó, hai tai lại đỏ bừng lên. Hắn vội vàng mở áo khoác ra mặc vào.

Tiên bào thượng phẩm là một kiện pháp khí, khi Lâm Xu khoác lên, nó liền tự động điều chỉnh theo dáng người hắn.

"Ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Bạch Bách ngồi đối diện hắn, trầm giọng hỏi.

Lâm Thư nhỏ giọng đáp: "Ta bị người ném vào cấm địa của Lâm gia… Nơi này quá nhiều yêu thú, ta không thể trốn thoát. Những ngày qua ta chỉ có thể trốn chui trốn nhủi… Không biết thế nào mà lại chạy đến đây."

Bạch Bạch: "Vậy túi trữ vật ta đưa cho ngươi đâu?"

Nếu Lâm Thư vẫn còn giữ túi trữ vật, hắn chắc chắn đã không bị thương nặng đến vậy.

"Là do ta giấu không kỹ, bị người ta cướp mất rồi."

Giọng Lâm Xu rất nhỏ, như thể đang kể về một chuyện chẳng đáng để ý, nhưng đầu ngón tay hắn vô thức siết chặt y phục trên người.

"Bọn họ cảm thấy ta vô dụng, không xứng có được thứ tốt như vậy. Vậy nên, bọn họ tùy tiện bịa ra một tội danh trộm cắp, rồi ném ta vào cấm địa này để trừng phạt."