Tấm áo lông chồn mềm mại quấn lấy thân thể. Ánh lửa chập chờn hắt lên vách đá, tạo thành những mảng bóng sáng ấm áp.
Mục Thù thả lỏng cơ thể, để mặc mình chìm vào lớp lông ấm. Cơ thể hắn vô thức lưu luyến với hơi ấm này.
Hắn khẽ nheo mắt.
Nếu nói kỹ ra. Kiếp trước, việc hắn thất bại trong lần phi thăng cũng có liên quan đến người kia.
Bất kể là do ảnh hưởng của việc hắn trọng sinh, hay do Bạch Bách có điều bất thường. Hắn cũng muốn nhìn xem kiếp này, vị Vô Hạ Tôn Giả ấy sẽ đối xử với vị hôn thê đáng thương, nghèo túng của mình như thế nào.
Liệu Bạch Bách có giống như kiếp trước—
Tâm kiếm hợp nhất, dù bị chặt xương gãy cốt vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh thuần khiết, không chút vấy bẩn?
Nếu không đúng với kỳ vọng của hắn…
Mục Thù khẽ cười, môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo đầy ác ý.
Vậy thì…
Gϊếŧ Bạch Bách một lần nữa cũng chẳng sao cả.
***
Máu nhỏ xuống mũi kiếm.
Thi thể nằm la liệt, khắp nơi là xác của yêu lang.
Vị kiếm tu bạch y đứng giữa chiến trường vừa thu kiếm, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Vô Hạ Kiếm hơi hạ xuống, băng sương lan rộng từ mũi kiếm nhanh chóng đóng băng thi thể cùng mùi máu tanh nồng nặc.
Bạch Bách lại vung kiếm vài đường, phủ lớp tuyết lên xác yêu lang, xử lý sạch sẽ chiến trường. Xong xuôi, cậu quay đầu nhìn về phía hang động.
Lâm Xu vẫn ngủ say, không hề hay biết động tĩnh bên ngoài.
Bạch Bách thu kiếm, dừng bước ngay trước cửa động.
Khoảnh khắc sát ý vừa rồi...
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lâm Xu tỉnh dậy khi trời tờ mờ sáng. Bình minh còn u ám, hơi sương dày đặc bao trùm không gian.
Mí mắt hắn khẽ run, đôi mắt dần mở ra. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng củi cháy "tí tách" vang vọng bên tai.
Ánh lửa nhảy múa, sưởi ấm đôi mắt. Tấm áo khoác lông chồn ấm áp quấn dưới thân làm hắn trong thoáng chốc không phản ứng kịp—hắn đang ở đâu đây?
Lâm Xu sững sờ nhìn chiếc áo khoác trên người mình. Hắn chạm tay lên vết thương đã đóng vảy trên trán.
Thương thế trên người hắn đã lành!
Có người đã cứu hắn!
Một bóng dáng lướt qua trong đầu, Lâm Xu liền bật dậy. Ánh mắt hắn quét khắp hang động nhỏ bé, muốn xác nhận suy đoán của mình.
Nhưng nơi này...trống rỗng, không có bóng dáng của ai khác.
Lâm Xu siết chặt chiếc áo khoác. Những hoa văn tinh xảo trên áo, dù chỉ nhìn thấy một lần nhưng đã khắc sâu trong trí nhớ.
Hơn nữa, loại pháp bào với hoa văn phức tạp như vậy, hắn chỉ từng thấy trên người một người.
Vị hôn phu đã từ hôn của hắn.
Vậy thì, người mặc bạch y mà hắn nhìn thấy trước khi hôn mê không phải là ảo giác!
Trái tim hắn đập nhanh hơn hai nhịp.
Lúc này hắn mới ý thức được rằng mình đã quấn áo choàng của Bạch Bách suốt cả đêm! Lâm Xu bối rối nắm lấy vạt áo, muốn nhanh chóng vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.
Nhưng ngay khi hắn kéo áo xuống, luồng khí lạnh lập tức bám lấy làn da sau lưng lộ ra. Thân thể yếu ớt của hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cái lạnh, hắt hơi một tiếng rõ ràng.
"Ngươi tỉnh rồi."
Một giọng nói vang lên từ ngoài hang động.
Lâm Xu giật mình ngước lên.
Bạch Bách mặc thanh bào bước vào. Cậu giẫm lên màng sương sớm, nhẹ lướt qua làn sương mờ. Lớp băng sương mỏng đọng trên mái tóc của cậu, phủ lên một tầng tuyết trắng nhạt nhòa.
Khi cậu vào trong hang, cái lạnh dần tiêu tan. Những hạt băng đọng trên tóc tan thành giọt nước, lặng lẽ rơi xuống.
Thần tiên thanh nhã, như kiếm tựa lan.
Lâm Xu ngây ngốc gật đầu, không biết phải phản ứng thế nào. Bạch Bách dùng thuật trừ bụi, xua đi hơi ẩm trên y phục. Quay đầu lại, cậu liền thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Thư.
"Có chuyện gì?"
Lâm Xu lúc này mới bừng tỉnh, vừa chạm vào ánh mắt Bạch Bách, mặt lập tức đỏ bừng.
"Không… không có gì!"
Đôi tai của hắn ửng đỏ, không cách nào che giấu được sự bối rối.
Hắn vội vàng cúi đầu, lí nhí nói:
"Ta… ta cảm ơn Bạch… Bách tiên trưởng đã cứu ta."
"Cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi. Đổi lại là người khác, ta cũng sẽ làm vậy."
Giọng điệu khách khí xa cách, khiến Lâm Xu cúi đầu, cắn môi, không dám nhìn lung tung.
Hắn không phải người nhát gan, nhưng không hiểu vì sao mỗi khi đối diện với Bạch Bách, hắn lại vô thức căng thẳng.
"Ọt——"
Tiếng bụng đói đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Sắc mặt Lâm Xu cứng đờ, hắn vội ôm lấy bụng mình, xấu hổ đến mức khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Ta… ta xin lỗi, ta…"
Hắn còn đang bối rối, thì một chiếc lá lớn màu xanh đã đưa đến trước mặt hắn.
Bên trong là là mấy trái linh quả đỏ au, căng mọng. Bạch Bách thản nhiên nói:
"Thanh Linh Quả, linh lực không cao, vị chua chát ngọt dịu, người phàm cũng có thể ăn."
Cậu khẽ đẩy chiếc lá về phía trước, giọng điệu bình thản:
"Dù không thể hoàn toàn lấp đầy bụng, nhưng so với linh vật khác, loại quả này thích hợp nhất cho thân thể suy nhược vừa mới khỏi bệnh của ngươi."
Những quả Thanh Linh Quả nhỏ nhắn, xếp sát nhau như những viên bảo châu đỏ rực, trên vỏ còn vương những giọt sương sớm lấp lánh.
Một mùi hương thanh mát tỏa ra, chưa kịp nếm thử, đầu lưỡi của hắn đã thoáng cảm nhận được vị ngọt thanh pha lẫn chút chát nhẹ.