(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 19

Hắn chỉ vừa mới bị hủy hôn ước.

Ấy vậy mà bọn họ đã không chờ nổi nữa, lập tức ném hắn vào cấm địa đầy rẫy nguy hiểm. Mặc kệ hắn sống chết, ép hắn vào chỗ chết.

Hắn hận sự nhẫn tâm tuyệt tình của Lâm gia.

Hắn hận sự yếu đuối của chính mình.

Người mạnh làm đao, kẻ yếu làm thịt.

Hắn quá yếu, để mặc cho người khác dễ dàng bóp chặt sinh mệnh trong tay, quyết định sống chết của hắn.

Nếu như hắn có linh căn, có sức mạnh để phản kháng…

Có lẽ hắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh này!

Mùi máu tanh dâng lên cổ họng, tầm mắt hắn mờ dần. Lâm Xu vươn cánh tay về phía trước bất lực buông xuống.

Một hàm răng nanh sắc bén cắm sâu vào cổ.

Bóng tối ập xuống.

---

Đột nhiên, một hơi ấm bao bọc lấy hắn.

Giống như vòng tay dịu dàng của mẫu thân dưới ánh nắng xuân thời thơ ấu. Cũng giống như ánh nến ấm áp đung đưa, chập chờn mà không thể nắm bắt.

Khoảnh khắc này, mọi oán hận và không cam lòng dường như biến mất. Hắn siết chặt vạt áo trong tay, dồn nén mọi tủi hờn và đau đớn vào đó.

"Nương…"

"Đừng bỏ con lại… xin người…"

Nước mắt nóng hổi rơi xuống vạt áo.

Bạch Bách vốn định gỡ tay hắn ra nhưng lại khựng lại.

Cậu cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng—sắc mặt đã khá hơn, nhưng đối phương vẫn đang khóc nức nở, nghẹn ngào như một đứa trẻ bị ủy khuất.

Hình ảnh này làm cậu nhớ đến tiểu sư đệ năm đó mới đến Bạch Thu Lĩnh.

Bộ dáng gầy yếu và đáng thương.

Không có chút cảm giác an toàn nào.

Bạch Bách ngập ngừng, giọng nói khô khan vang lên:

"Ừ."

Dường như giọng nói của cậu đã xoa dịu thiếu niên trong lòng.

Nước mắt của Lâm Xu dần ngừng lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo của cậu. Bạch Bách thử kéo ra nhưng không thành, cuối cùng đành để mặc hắn.

Cậu lấy đan dược chữa thương, hòa vào linh dịch rồi nâng cằm Lâm Xu lên, đút thuốc cho hắn uống.

Chờ hơi thở của Lâm Xu dần ổn định, vết thương trên người bắt đầu khép lại. Lúc này Bạch Bách nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, cởϊ áσ ngoài đắp lên người hắn.

Sau đó, cậu lấy một tấm bạch hồ cừu từ giới chỉ, đặt Lâm Xu nằm lên.

Bên ngoài hang đá, sắc trời đã tối dần.

Bạch Bách tựa vào vách đá, trầm lặng quan sát thiếu niên đang co ro bên đống lửa, ngủ không yên giấc.

Tính cách của Lâm Xu thời niên thiếu hoàn toàn khác xa với khi trưởng thành.

Kiếp trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong quãng thời gian trưởng thành của hắn, để rồi rèn giũa nên một con người giả tạo, hai mặt như vậy?

Bạch Bách quay đầu nhìn ra ngoài hang động.

Làn sương mỏng lơ lửng trong không khí, những nguy hiểm ẩn giấu trong gió tuyết dần lộ ra. Một người không có chút năng lực nào như Lâm Xu lại bị ném vào bí cảnh đầy rẫy nguy cơ này...

Ra tay tàn nhẫn như vậy, e rằng kẻ đó chưa từng nghĩ sẽ để hắn sống sót rời đi.

Kiếp này là vậy, vậy thì kiếp trước hẳn cũng thế.

Nhưng nếu kiếp này Lâm Xu gặp được cậu mà tránh khỏi cái chết...

Vậy thì kiếp trước, rốt cuộc hắn đã làm cách nào để sống sót khỏi bí cảnh nguy hiểm này, nơi mà ngay cả tu sĩ cũng khó bảo toàn tính mạng?

Trong bóng tối, hàng chục cặp mắt xanh lục dần hiện ra giữa rừng cây, ánh sáng ma quái phản chiếu dưới màn đêm.

Chúng chậm rãi tiến lại gần hang động ấm áp, sát khí ngùn ngụt âm trầm đáng sợ.

Bầy yêu lang.

Bạch Bách đứng dậy, bước ra khỏi hang.

Cậu giơ tay niệm thần chú, tạo dựng một kết giới bảo hộ trước cửa động.

Vô Hạ Kiếm xuất hiện trong tay. Khi màn đêm buông xuống, kiếm quang sắc bén xé rách bóng tối.

Mùi máu tanh lan tràn, khiến người ta nghẹt thở.

***

Mục Thù mở mắt.

Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm nhìn của hắn—

Chính là bóng lưng của một vị tu sĩ bạch y, tay cầm kiếm chém gϊếŧ bầy bạch lang. Máu đỏ tươi như nở rộ trong đôi mắt hắn, hắn siết chặt chiếc áo khoác trên người.

Hương thơm thanh lãnh vương vấn nơi chóp mũi, tựa như mực đen, mà cũng tựa như tùng xanh.

Bạch Bách.

Lại là hắn.

Khác với Lâm Xu, người đã sớm rơi vào hôn mê. Nhưng Mục Thù vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo.

Từ lúc Lâm Xu bị Lâm gia ném vào cấm địa, đến khi hắn gần như mất mạng dưới móng vuốt của yêu lang. Mục Thù vẫn chỉ đứng ngoài lạnh lùng quan sát, như thể đang xem một vở kịch.

Do linh hồn của Lâm Xu vô cùng đặc biệt, Mục Thù không thể trực tiếp nuốt chửng linh hồn của hắn.

Dù linh hồn đồng nguyên, hắn cũng là hắn.

Nhưng nếu không có sự tiếp nhận của Lâm Xu, hắn không thể chiếm lấy thân xác này.

Ban đầu, hắn định chờ đến khi ý thức của Lâm Xu bị yêu lang nghiền nát. Sau đó lợi dụng cơ hội dụ dỗ hắn, từng bước kiểm soát cơ thể này.

Kết quả, nửa đường lại có kẻ ngáng chân.

Vì cái gì Bạch Bách lại xuất hiện trong bí cảnh này?

Không đúng… Không chỉ là bí cảnh.

Hắn nhớ rất rõ, kiếp trước Bạch Bách chưa bao giờ hạ giới.

Người thay Bạch Bách từ hôn là sư đệ của Bạch Bách, chứ không phải bản thân cậu.

Kiếp trước, hắn bị Lâm gia ném vào cấm địa suốt ba năm. Ba năm ấy, đừng nói có người cứu, hắn thậm chí còn chưa từng thấy một bóng người sống.

Chẳng lẽ…

Là do hắn trọng sinh, khiến hiệu ứng cánh bướm xuất hiện?