Bạch Bách đi lại trong bí cảnh một cách thuận lợi. Nếu không phải vì nghe thấy tiếng người cầu cứu, cậu sẽ không rút Vô Hạ Kiếm.
Một con yêu lang.
Một người trọng thương sắp chết.
Khoảnh khắc nhận ra Lâm Xu, Bạch Bách thoáng do dự. Cậu không chắc vì sao Lâm Xu lại xuất hiện trong bí cảnh này.
Người bị vùi trong tuyết càng lúc càng yếu, hơi thở mong manh. Máu từ vết thương thấm đẫm lớp tuyết trắng dưới thân. Ý thức của Lâm Xu mờ dần, bóng tối từng chút từng chút nuốt chửng hắn.
Trong màn sương mờ mịt, hắn thấy vạt áo trắng của ai đó xoay đi, rời khỏi tầm mắt.
Hắn cố giơ tay về phía người kia, cố bắt lấy một thứ gì đó. Nhưng cái chết đang dần bao phủ, hơi lạnh xuyên thấu từng đốt xương, cả cơ thể như vỡ vụn. Bản năng sống sót mãnh liệt thôi thúc hắn lê người về phía trước.
Tuyết trắng nhuốm đầy vệt máu.
Một đứa trẻ gầy gò, toàn thân đẫm máu cố gắng gượng bò trên nền tuyết lạnh.
Bạch Bách quay đầu lại, nhìn thấy đúng cảnh tượng đó.
Trong cơn mơ hồ, Lâm Xu nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy hắn, kéo hắn vào một vòng tay ấm áp.
Gió tuyết dường như đã rời xa.
Lâm Xu duy trì ý thức cuối cùng của mình, hắn khó nhọc ngẩng đầu, đôi mắt đen nhạt lạnh lẽo của người trước mặt phản chiếu trong mắt hắn.
Một mùi hương thanh đạm vây quanh chóp mũi.
Khoảnh khắc rơi vào bóng tối, hắn nghe thấy một câu—
"Ngủ đi."
Thật nhẹ.
Người trong lòng dường như chẳng có chút trọng lượng nào, nhẹ bẫng như một đám bông, chỉ còn lại những khớp xương cứng nhọn đâm vào tay cậu.
Bạch Bách dùng thuật trừ bụi, phủi sạch máu trên người Lâm Xu. Nhưng chỉ trong một nhịp thở, y phục của hắn lại bị dòng máu đang không ngừng rỉ ra từ vết thương nhuộm đỏ.
Cậu cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng—gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt tựa như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Chẳng phải hắn là "khí vận chi tử" sao?
Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này?
Bạch Bách cau mày.
Có thiên đạo che chở, Lâm Xu chắc chắn sẽ không chết trong bí cảnh.
Lẽ ra cậu nên coi như không thấy, cứ thế rời đi.
Nhưng khi nhìn thấy những vệt máu loang lổ trên nền tuyết, cậu vẫn không thể làm ngơ.
Nói rằng không kiêng dè Lâm Xu là điều không thể. Nhưng thiếu niên gục trong lòng cậu lúc này, chung quy vẫn không phải là vị thủ tọa lạnh lùng, hùng hổ của tương lai.
Cứu?
Hay bỏ mặc?
Người sắp hôn mê khẽ run rẩy hàng mi. Máu từ vết thương trên trán lăn xuống, chảy vào đôi mắt khô khốc. Đôi môi nứt nẻ cố gắng hé mở, bàn tay dính đầy máu túm lấy ống tay áo cậu.
Máu và nước mắt hòa lẫn, lăn dài xuống hai gò má.
Sự tuyệt vọng và cố chấp đến cực điểm.
Bạch Bách khẽ thở dài.
"Ngủ đi."
Giữa cánh rừng sâu lạnh lẽo, những kẻ săn mồi ẩn mình trong gió tuyết, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Ngay khi bóng dáng bạch y tu sĩ ôm thiếu niên rời đi, thi thể tuyết lang liền bị những yêu thú ẩn nấp xung quanh xé xác, nuốt chửng trong nháy mắt.
Lâm Xu cảm thấy mình sắp chết rồi.
Hắn đã bị ném vào cấm địa suốt hai ngày hai đêm—đói khát, lạnh lẽo, bị coi là con mồi để săn đuổi.
Hắn liều mạng chạy trốn, nhưng nửa thân dưới đã hoàn toàn mất đi tri giác vì bị vùi trong tuyết quá lâu.
Hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng giao thử (chuột yêu). Nhưng mùi máu tanh lại thu hút tuyết lang kéo đến.
Tuyết lang không vội gϊếŧ hắn mà đuổi theo một cách chậm rãi, như đang trêu đùa con mồi.
Hắn trốn thoát hết lần này đến lần khác. Nhưng mỗi lần chạy thoát, lại phải chịu thêm một vết thương từ răng nanh và móng vuốt của nó.
Khu rừng rậm rạp kéo dài vô tận.
Máu hắn vừa chảy ra đã lập tức đông lại trên người. Hắn vấp phải một bộ hài cốt vùi dưới tuyết, ngã sấp xuống đất.
Phía sau, tuyết lang đã áp sát.
Hắn không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa.
Tiếng nhai nghiến lạnh sống lưng vang lên ngay sau lưng hắn.
Tuyết lang đã mất hứng thú đùa giỡn, đôi răng nanh sắc nhọn há ra, chuẩn bị kết liễu con mồi đã mất hết khả năng phản kháng.
Lâm Xu cứng đờ chống tay xuống đất, cố gắng lê người về phía trước. Đầu ngón tay hắn cắm sâu vào tuyết lạnh—đau đớn, tê liệt, không cam lòng!
Hắn không muốn chết! Không thể chết ở nơi này!
Hắn không hiểu... Vì cái gì Lâm gia lại đối xử với hắn như vậy?!
Hắn cũng là con cháu Lâm gia.
Chỉ vì hắn không có linh căn, không có thiên phú, nên mới bị ruồng bỏ, khinh thường, chà đạp hay sao?!