(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 17

"Ta hứa, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ nghe lời ngươi, sẽ không chọc giận ngươi, cũng không để bất cứ ai làm tổn thương ngươi, sư huynh..."

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao tên ma tu này lại có gương mặt giống hệt y? Còn có "sư huynh", người mà hắn ta đang ôm trong lòng là ai?!

Tâm trí Tần Quân Dật rối loạn, không thể tìm ra manh mối. Đột nhiên, ánh mắt y dừng chặt lại trên một thanh kiếm gãy.

Một thanh kiếm toàn thân trắng muốt bị gãy làm đôi, những hoa văn phức tạp đã mất đi ánh sáng, linh khí tiêu tán, hoàn toàn trở thành sắt vụn.

Vô Hạ Kiếm!

Trong đầu Tần Quân Dật vang lên một tiếng ong ong. Y như bừng tỉnh, hoảng hốt vùng vẫy đứng dậy, lảo đảo lao về phía người nam nhân kia.

"Người làm tổn thương ngươi, ta thay ngươi gϊếŧ hắn, được không?"

Người nam nhân áo đen ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Tần Quân Dật, sự quỷ dị và nguy hiểm cuồn cuộn như thể có thể xé nát đối phương.

Ý thức của Tần Quân Dật đau nhói, bị bóng tối tràn ngập của quỷ mị nghiền ép. Một thứ gì đó đã khắc sâu tận xương máu y đang gào thét—

Gϊếŧ hắn!

Nhất định phải gϊếŧ hắn!

Người phụ nữ đó! Kẻ lừa gạt đó!

Trước khi gặp được sư huynh, phải gϊếŧ hắn!

Áp lực rơi xuống người Tần Quân Dật bỗng chốc trở nên nặng nề hơn, khiến y lảo đảo quỳ xuống. Khoảnh khắc quỳ xuống ấy, y cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của thanh niên áo trắng trong lòng người nam nhân áo đen.

"Phụt..."

Trong khách điếm, một thiếu niên đang ngồi thiền tu luyện đột nhiên linh lực rối loạn, phun ra một ngụm máu tươi. Y mở mắt ho khan, máu còn vương trong cổ họng nhưng chẳng kịp lo lắng cho thương thế của mình. Y vội vã nhảy xuống giường, lao nhanh sang phòng bên cạnh.

Tần Quân Dật hoảng hốt đẩy cửa phòng bên cạnh.

"Sư huynh!"

Phòng khách điếm bên cạnh sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng... không có một bóng người.

Nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy Tần Quân Dật. Y vội vàng túm lấy một đệ tử ngoại môn đang chờ ở bên ngoài.

"Sư huynh ta đâu rồi?!"

Lúc này, người bị Tần Quân Dật hỏi đang ở một tiểu bí cảnh trong dãy núi Dương, bên ngoài thành Thanh Dương.

Mũi kiếm lướt xuống, một con tuyết lang bị chém thành hai mảnh dưới Vô Hạ Kiếm. Máu nóng còn chưa kịp vấy lên thân kiếm đã lập tức hóa thành băng sương, tan biến.

Thi thể của tuyết lang ngã xuống đất, Bạch Bách cầm kiếm, chần chừ lùi lại. Dưới xác con tuyết lang, rõ ràng vẫn còn một người đang nằm đó.

"Cứu... cứu ta... cầu xin ngươi..."

Đó là một đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ. Nó bị vùi trong đống tuyết, toàn thân đẫm máu. Còn có một vết cào của yêu thú xé rách lưng, lộ ra vết thương sâu hoắm. Nó cố gắng mở mắt, đưa tay về phía tu sĩ trước mặt. Máu chảy ra từ mắt trái, còn mắt phải thì tối sầm, ý thức dường như đã chạm đến giới hạn cuối cùng.

Lâm Xu?

Bạch Bách nhận ra đứa trẻ này.

Tại sao hắn lại ở đây?!

Thành Thanh Dương có một đặc sản gọi là nham hỏa thạch. Bản thân loại đá này không quá quý giá, không thể dùng làm dược liệu hay luyện khí, nhưng một số luyện đan sư thích dùng nó làm đá lửa khi luyện đan.

Nham hỏa thạch không hiếm, cả thượng giới lẫn hạ giới đều có, và cũng có rất nhiều vật thay thế. Trừ khi có yêu cầu đặc biệt, hầu hết các luyện đan sư đều không mấy khi sử dụng nó.

Thế nhưng, sư bá Liễu Hoạ của Bạch Bách lại là một luyện đan sư đặc biệt thích dùng nham hỏa thạch làm củi lửa. Khi biết Bạch Bách xuống hạ giới, bà đã dặn cậu cố gắng tìm nham hỏa tinh—một loại bảo vật hiếm có được sinh ra từ nham hỏa thạch.

So với nham hỏa thạch, nham hỏa tinh quý giá hơn rất nhiều. Nó là linh bảo khó gặp trong mạch đá nham hỏa, lửa của nó ấm áp và ôn hòa, chỉ cần dùng linh hỏa châm lên là có thể cháy suốt trăm năm không tắt.

Trong lúc tìm kiếm nham hỏa tinh ở dãy núi Dương, Bạch Bách vô tình phát hiện ra một tiểu bí cảnh. Cậu không tìm thấy nham hỏa tinh trong dãy núi, bèn quyết định vào bí cảnh thử vận may.

Đối với tu sĩ thượng giới, bí cảnh của hạ giới chẳng có mấy sức hấp dẫn. Linh lực mỏng manh, linh bảo được nuôi dưỡng cũng ít ỏi, gần như không có gì đáng để người thượng giới để mắt tới.

Nhưng bí cảnh này rất kỳ lạ.

Linh lực bên trong không thể so với thượng giới, nhưng lại dồi dào hiếm thấy ở hạ giới.

Trong dãy núi Dương, yêu thú cấp trúc cơ đã được xem là mạnh nhất. Nhưng trong bí cảnh này, lại có không ít yêu thú vượt qua trúc cơ.

Sau khi tiến vào bí cảnh, Bạch Bách cẩn thận che giấu khí tức, nhờ vậy mà đi một đường vẫn an toàn. Cho dù có yêu thú âm thầm rình rập, thì cũng bị linh áp Kim Đan kỳ trên người cậu uy hϊếp mà bỏ chạy.