(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 16

Bạch Thu Lĩnh, Huyền Phong Nhai.

Tần Quân Dật hoảng hốt mở mắt ra.

Linh kiếm của Táng Kiếm Phong đã bị chém ngang, cả rừng mai từng nở rộ giờ chỉ còn lại những cành cây khô cằn, tiêu điều mục rữa.

Đã xảy ra chuyện gì?! Sao Huyền Phong Nhai lại bị tàn phá đến mức này?!

Sư huynh!

Tần Quân Dật lập tức lao đi tìm người.

Không đúng, y rõ ràng đã theo sư huynh xuống hạ giới để lui hôn, sao lại xuất hiện ở Huyền Phong Nhai?

Lúc này, y mới nhận ra khung cảnh trước mắt đang vặn vẹo, mờ nhòe từ xa, không giống thực cảnh.

Là mộng cảnh?

Đột nhiên, y nghe thấy tiếng khóc đứt quãng.

Tim y đau nhói, bước chân khựng lại, rồi hắn xoay người, men theo nơi phát ra tiếng khóc.

Càng đến gần, không gian xung quanh càng méo mó dữ dội, sự đè nén trong lòng y càng nặng nề.

Tần Quân Dật cẩn thận tập trung tinh thần, dè dặt bước về phía trước. Mộng cảnh này có điều gì đó bất thường—nếu không phải là mộng chướng do nhập đạo, thì e rằng y đã vô tình rơi vào ảo cảnh của một tu sĩ nào đó.

Y thử vận chuyển linh lực nhưng thất bại.

Tần Quân Dật hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén cơn đau âm ỉ trong tim mạch.

Gió gào thét, mang theo khí thế hủy diệt quét qua không gian méo mó, xé rách toàn bộ cảnh tượng trước mắt.

Một luồng áp lực mạnh mẽ đột ngột đè xuống, tựa như ngàn cân đổ ập, nghiền nát xương khớp đầu gối. Tần Quân Dật cắn răng chịu đựng, lảo đảo lùi nửa bước, sau đó ôm quyền hành lễ.

"Không biết tiền bối nào đang tọa trấn trong ảo cảnh này, vãn bối không có ý mạo phạm. Xin tiền bối rộng lòng bỏ qua cho vãn bối."

Không có ai đáp lại.

Chỉ có tiếng gió tuyết rít gào bên tai—và tiếng khóc lại càng thêm rõ ràng.

Dưới áp lực kinh người, đầu gối Tần Quân Dật nứt gãy từng tấc, khiến y quỵ xuống nền đất. Nhưng so với cơn đau đang dày vò thân thể, thứ khiến y chấn động hơn cả là âm thanh khản đặc, nghẹn ngào kia.

Tiếng khóc ấy quá mức đau đớn—tựa như một người vừa đánh mất thứ quan trọng nhất trong đời, khóc đến khàn giọng, tuyệt vọng đến tột cùng.

Như thể đang van xin điều gì đó, nhưng lại không sao níu giữ, chỉ còn lại sự hối hận và vô vọng khôn nguôi.

Tiếng khóc bi thương, nghẹn ngào đến mức tựa như máu rơi, khàn đặc đến lặng người. Tựa như đồng cảm với nỗi tuyệt vọng ấy, khóe mắt Tần Quân Dật bị bức đến đỏ hoe.

"Tiền bối..."

"Sư huynh..."

Không gian như bị xé toạc, giọng nói truyền đến mơ hồ mà đứt quãng. Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng bi thương đến tận cùng.

Sư huynh?

Tần Quân Dật siết chặt tay, cắn đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo, rồi ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn rõ tình cảnh trước mắt.

Hình ảnh mờ ảo dần trở nên rõ nét.

Từng mảng sương đen cuồn cuộn tràn ra trước mắt y, rồi nhanh chóng tan biến. Cùng lúc đó, đầu y nhói lên một cơn đau dữ dội.

Cả trời đất trải rộng một màu tuyết trắng. Máu hòa vào tuyết, chảy dài thành từng vệt ngoằn ngoèo.

Dưới bầu trời xám xịt, một người nam nhân mặc trang phục hắc y quỳ rạp trên mặt đất, gắt gao ôm lấy một thanh niên áo trắng.

Tay áo trắng buông lõng bất lực, đầu ngón tay tái nhợt, nhuốm sắc xám tro của cái chết. Bạch y nguyên vẹn như tuyết, nhưng đã bị máu nhuộm dần từng mảng.

Mái tóc đen dài rũ xuống nền đất, hòa lẫn giữa tuyết và huyết sắc, tựa như một đóa hoa nở rộ giữa tàn lụi.

Trên khuôn mặt của người nam nhân áo đen, từng đường ma văn cuộn trào, ma khí tràn ra dữ dội, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

Hắn đưa tay, thật cẩn thận vuốt ve sườn mặt của người trong lòng. Nhưng người ấy đã sớm không còn hơi thở.

Một tiếng khóc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng hắn.

Hắn khóc đến thất thanh, đến mức chẳng còn màng đến hình tượng, tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng khàn đặc.

Tần Quân Dật bỗng chốc mở lớn hai mắt, đồng tử co rút.

Người kia—gương mặt của người đó giống hệt y!

"Sư huynh, xin lỗi... xin lỗi sư huynh..."

"Ta chưa bao giờ muốn hại huynh... Ta... ta chỉ muốn giữ huynh lại bên cạnh ta... Tại sao huynh lại rời đi? Ta đã sớm buông bỏ nữ nhân đó rồi, vì sao huynh vẫn không tin ta?!"

"Ta sai rồi... ta sai rồi, sư huynh, huynh tỉnh lại đi được không..."

Giọng nói của người nam nhân vô cùng thấp hèn, như một đứa trẻ vô tội làm nũng với trưởng bối, yếu ớt cầu xin. Hắn ôm lấy bàn tay lạnh lẽo của bạch y nhân, rồi áp vào má mình. Ma văn trên mặt hắn lan tràn dữ dội, chiếm lấy toàn bộ nửa mặt phải, ma khí hỗn loạn, sát ý cuộn trào.