Y bĩu môi, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện mà đáp: "Vâng, sư huynh."
Bạch Bách rời đi cùng Tần Quân Dật. Khi rẽ qua góc đường, cậu ngoảnh lại nhìn tiểu viện dần bị tuyết phủ kín.
Tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, gió lạnh thỉnh thoảng lại thổi khiến cành cây cọ vào nhau kêu kẽo kẹt. Tiểu viện vừa mới có chút sinh khí giờ lại chìm vào sự yên lặng tĩnh mịch.
Lâm Xu vẫn đứng trước cửa viện, giữ nguyên tư thế tiễn người rời đi. Hắn đứng giữa trời tuyết, như một bức tượng rồi nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay. Tuyết rơi trên người hắn phủ thành một lớp mỏng, hàng mi dính sương đóng băng, nước mắt chậm rãi lăn xuống hai bên má.
"Vị hôn phu… phu quân?"
Đôi mắt sâu thẳm không phản chiếu lấy một tia sáng. Hắn cất giọng, từng âm tiết ngắt quãng như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa nghi hoặc vừa hoang mang.
Một vệt đỏ như nốt chu sa tan vào nước lan rộng nơi đáy mắt, sắc màu rực rỡ ngày một đậm, dần nuốt chửng toàn bộ phần con ngươi đen láy. Lâm Xu giống như một con rối bị thao túng, chậm rãi khép mi mắt.
Bỗng nhiên, thân thể cứng đờ của hắn khẽ cử động, cổ hơi nghiêng, sống lưng cong lên rồi lại duỗi thẳng. Khí tức trên người hắn trong chớp mắt đột nhiên thay đổi, tựa như vực sâu thăm thẳm phủ xuống, trầm mặc mà đáng sợ. Hàng mi khẽ run lên, rồi hắn mở mắt. Đôi đồng tử đỏ rực, diễm lệ đầy mê hoặc, tựa như đóa hoa sen đỏ rực rỡ giữa ngọn lửa nghiệp hoả ngút trời.
"Là hắn."
Lâm Xu —hay nói đúng hơn là Mục Thù, kẻ trọng sinh thất bại và buộc phải ký sinh trong thân xác của Lâm Xu —đã hoàn toàn tỉnh lại. Hắn giơ tay phủi đi bông tuyết đọng trên mi, ánh mắt dừng lại trên cánh cổng sân, mang theo một ý vị sâu xa.
Từ khi vị hôn phu của hắn chết đi ở kiếp trước, đã bao lâu rồi hắn chưa thấy lại gương mặt đó? Năm mươi năm? Hay tám mươi năm?
Đột ngột gặp lại, hắn suýt nữa không nhận ra.
Tông chủ Bạch Thu Lĩnh của Thương Lan Tông. Vô Hạ Tôn Giả. Bạch Bách.
Mục Thù hứng thú nhìn chiếc túi trữ vật trong tay, thứ vừa được hắn nhỏ máu nhận chủ. Dùng thần thức đảo qua, hắn phát hiện bên trong chứa không ít vật phẩm quý giá: pháp khí phòng hộ, phù chú và đan dược ngay cả người phàm cũng có thể sử dụng, thậm chí còn có cả vàng bạc. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu người chuẩn bị những thứ này đã dụng tâm đến mức nào.
Quả là một phần quà hồi lễ phong phú.
Điều hắn không biết là, trước khi đến gặp Lâm Xử, Bạch Bách đã chuẩn bị hai phương án. Một là dốc toàn lực gϊếŧ chết Lâm Xu. Hai là nếu không thể gϊếŧ, thì phải theo đúng lễ nghi mà từ hôn. Nếu đã là từ hôn, tất nhiên không thể để Lâm Xu bắt bẻ được điều gì.
Tim Mục Thù bất chợt quặn đau.
Hắn đưa tay ôm ngực, cơn bi thương ập đến khiến hắn khó thở. Nhưng cảm xúc này… không phải của hắn.
Mục Thù hơi nheo mắt.
"Ngươi luyến tiếc hắn đến vậy sao? Vị hôn phu mà ngay cả mặt cũng chưa từng gặp?"
"Ngu xuẩn."
Khóe môi Mục Thù khẽ cong lên, ý cười dịu dàng nhưng lại có phần quái dị, không hề phù hợp với vẻ ngoài non nớt của hắn.
"Ngươi bị người mẹ điên loạn của mình bóp méo đến mức này rồi sao? Một nam nhân như ngươi, làm gì có chuyện có hôn phu?"
Hắn siết chặt túi trữ vật, định bóp nát nó.
Ngay lúc đó, gió tuyết bỗng ngừng lại.
Động tác của Mục Thù khựng lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên kết giới vừa xuất hiện trên không trung phía trên sân viện. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày đặc, chỉ có tiểu viện này là bị ngăn cách khỏi gió tuyết.
Kết giới phòng hộ?
Mục Thù nhìn chằm chằm vào kết giới, còn chưa kịp hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc đỏ trong mắt hắn đã bị màu mực từ trung tâm cuốn đi.
Lông mày hắn nhíu chặt, cánh tay dần dần buông lõng. Hắn kiệt sức quỳ xuống nền tuyết, sắc đỏ trong mắt hoàn toàn tan biến.
Mọi thứ xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Lâm Xu, kẻ đã giành lại quyền kiểm soát thần trí, dường như chẳng hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Hắn mờ mịt nhìn lên kết giới bao trùm tiểu viện.
Tay vẫn siết chặt túi trữ vật, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền tuyết phía trước.
Lại một lần nữa, hắn bị bỏ rơi.
Bạch Bách thu lại pháp quyết trên đầu ngón tay, liếc nhìn bàn tay mình, rồi lặng lẽ hạ xuống.
Có lẽ vì khoảnh khắc cậu lấy đi ngọc bội Độc Liên, biểu cảm sắp khóc của Mục Thù khiến cậu mềm lòng trong chốc lát.
Xét cho cùng, Mục Thù hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa phải kẻ lạnh lùng vô tình, gϊếŧ chóc quyết đoán của tương lai.
Bạch Bách ngoảnh đầu nhìn lại, rồi phất tay áo quay lưng rời đi.
Hy vọng từ đây, đạo lộ chia hai, không còn liên quan gì nữa.
***
Bước chân giẫm xuống lớp tuyết dày, linh khí vẩn đυ.c hòa lẫn với ma khí, từng bông tuyết rơi xuống vạn vật, nhuốm đầy tro bụi không rõ nguồn gốc. Khung cảnh xung quanh bị tàn phá nghiêm trọng, chỉ còn sót lại chút ít dấu vết của nơi nguyên bản.