Nhưng thứ hắn nhận được chỉ là ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của Bạch Bách. Giọng nói của Lâm Xu dần nhỏ lại, dưới ánh mắt không chút gợn sóng của đối phương. Hắn nhận ra rằng lời nói của mình hoàn toàn không thể lay động được người trước mặt.
Những lời còn lại nghẹn ứ nơi cổ họng, hắn nấc lên.
"Là giả dối cả sao! Mẫu thân rõ ràng đã nói ngài sẽ đến đón ta… Cuối cùng ngài cũng chỉ vì ta là phế vật mà chán ghét ta."
Đến đây, Bạch Bách đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thiên đạo ngăn cản, cậu lại được chứng kiến thời niên thiếu hoàn toàn khác với ký ức của Lâm Xu. Đối diện với nữ hài gầy yếu trước mặt, cậu cảm thấy rất khó để liên hệ với Mục Thù kiêu ngạo của kiếp trước.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, làm sao cậu có thể biết được thời thơ ấu của Mục Thù lại bi thảm như vậy?
Thôi đi, cậu không nên động vào người này. Vậy thì cũng nên cắt đứt cho sạch.
"Đại đạo vô thường, ai dám nói ngươi sẽ mãi mãi như thế. Thật lòng mà nói, nếu không nhờ mẫu thân, ta và ngươi cũng chẳng khác nhau là mấy. Chính vì vậy, trên con đường tu đạo này, ta càng phải chú ý nhiều hơn những người khác."
"Ta từ hôn là vì cân nhắc cho tương lai của chúng ta. Đạo lớn ba ngàn, mỗi người đều đi con đường của riêng mình, tương lai chúng ta nhất định sẽ rẽ sang những lối đi khác nhau."
Bạch Bách phủi tuyết trên đầu Lâm Xu và thi triển pháp thuật làm sạch cho hắn.
"Dù duy trì mối hôn ước, chúng ta cũng không thể tiến xa hơn."
Tiên thuật phủ lên người, cơ thể lạnh buốt dần ấm lại. Nhưng trái tim Lâm Xu lại lạnh lẽo hơn vì những lời nói của Bạch Bách. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay sạch sẽ của mình, rồi từ từ buông lỏng.
Cơ thể hắn run lên hai lần, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Bách.
Một lúc lâu sau, hắn cất lời.
"Nương từng nhiều lần nói với ta rằng, mẫu thân của ngươi – dì Hủy Chi là người bà tin tưởng và yêu quý nhất."
Giọng Lâm Xu khẽ run, tiếp tục: "Những lúc tỉnh táo, bà luôn kể cho ta nghe về dì Hủy Chi. Bà còn nói rằng con trai của dì nhất định sẽ giống như dì, là một quân tử xuất trần tuyệt sắc, và người đó chính là vị hôn phu tương lai của ta."
Lâm Xu kéo từ cổ ra một sợi dây màu đỏ, ở cuối dây treo một miếng ngọc bội hình đóa sen bằng bạch ngọc. Hắn tháo dây, cầm miếng ngọc đưa về phía Bạch Bách. Giọng nói ngắt quãng, đầy run rẩy. Tuyết bắt đầu rơi, làn khí lạnh trắng xóa khiến đôi mắt sâu thẳm kia như phủ lên một tầng sương, ánh nhìn cố chấp đến mức khiến người ta nghẹn ngào.
"Ngài thực sự muốn giải trừ hôn ước sao?"
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.
"Xin lỗi."
Cuối cùng, Bạch Bách vẫn nhận lấy miếng ngọc bội.
Như một sự bù đắp, Bạch Bách để lại cho Lâm Xu một túi trữ vật mà hắn đã đổi từ tông môn. Vì Lâm Xu không có linh lực, nên đây là pháp khí đặc biệt dành cho người phàm. Sau khi dạy Lâm Xu cách dùng túi trữ vật, Bạch Bách từ biệt hắn và rời đi.
Khi bước ra khỏi tiểu viện nơi Lâm Xu ở, Bạch Bách mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư huynh, sao huynh lại đối xử ôn nhu và kiên nhẫn với một kẻ phế vật ngũ linh tận tuyệt như vậy? Còn chuẩn bị cho hắn nhiều thứ thế."
Tần Quân Dật, người đã theo dõi toàn bộ quá trình với vẻ mặt như sắp nổ tung, ôm kiếm không hiểu hỏi.
Bạch Bách bước về phía Tần Quân Dật, và trước khi y kịp phản ứng. Cậu đã thuận tay lấy kiếm của y, gõ một cái lên đầu.
"Chú ý lời nói của ngươi."
Đầu đau nhói, Tần Quân Dật vừa định nổi giận thì bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh trước mặt, khí thế hùng hổ liền giảm hẳn:
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Hắn chỉ là một phàm nhân không có tư cách tu luyện, huynh cần gì phải nhượng bộ như vậy?"
Bạch Bách lắc đầu. "Quân Dật, ngươi thiên tư hơn người, trời sinh đã có ưu thế, nên không biết những đệ tử mất hết linh căn trong gia tộc sống khó khăn thế nào. Giờ ngươi khinh thường người ta như vậy, sao biết được "phế vật" mà ngươi nói không thể lật ngược tình thế sau này?"
Kiếp trước, sư đệ của cậu chẳng phải cũng vì xem thường Mục Thù, liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn. Nhưng cuối cùng lại bị Mục Thù đánh bại, rồi bị thu hút và quỳ gối dưới váy người ta hay sao?
Nếu là kiếp trước, Bạch Bách sẽ không can thiệp vào việc Tần Quân Dật chọn ai làm bạn đời. Nhưng người đó không phải là người tốt, mà còn khiến y sa vào ma đạo.
Ánh mắt dài hẹp của Bạch Bách cụp xuống, lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Tần Quân Dật hiếm khi thấy Bạch Bách nghiêm túc như vậy, y lắp bắp hồi lâu rồi không phục nói: "Nhưng cũng phải chờ đến khi nàng ta đủ tư cách để lật ngược tình thế chứ. Với tư chất thế kia…"
Lời còn chưa dứt, đầu y lại bị gõ thêm một cái. Tần Quân Dật đau đớn, ôm đầu nhăn nhó.
"Giới tu chân không thiếu nhất chính là cơ duyên. Sao có thể coi thường người khác chỉ vì họ nhất thời yếu đuối? Thận trọng lời nói, đó mới là điều ngươi cần học."
"Nhưng…"
"Về ngồi thiền diện bích. Khi nào ngươi thay đổi được cái tính kiêu ngạo này thì hẵng động vào kiếm."
Nói xong, Bạch Bách liền thu kiếm của Tần Quân Dật. Y muốn phản đối nhưng lại không dám chọc giận sư huynh của mình.