Tần Quân Dật đã khó chịu từ lâu vì sư huynh mình có một vị hôn thê ở hạ giới! Giờ tận mắt nhìn thấy, sắc mặt y lập tức tối sầm lại. Vị hôn thê của sư huynh không thể tu luyện thì thôi đi, sao lại còn trông như một con khỉ xấu xí thế này chứ!
Một cảm giác nghẹn ức lập tức dâng lên trong l*иg ngực Tần Quân Dật, y sải bước về phía Bạch Bách. Sự xuất hiện của y khiến “con khỉ xấu xí” kia chú ý, người đó rụt rè ngẩng đầu nhìn y.
Ánh mắt của Lâm Xu vừa chạm vào ánh mắt của y, bước chân Tần Quân Dật bỗng khựng lại, một cảm giác chán ghét khó diễn tả lập tức trào dâng trong lòng.
Ác ý bất chợt ập đến dữ dội, chưa kịp để Tần Quân Dật suy nghĩ rõ ràng nguyên do của sự chán ghét này, cảm xúc khó nắm bắt ấy lại nhanh chóng rút lui.
Tần Quân Dật chỉ có thể quy kết rằng mình không thể chịu nổi việc sư huynh tuấn tú, phong độ của mình lại có một vị hôn thê kém cỏi.
Lâm Xu vô cùng nhạy cảm với ác ý của người khác. Niềm vui trong lòng hắn vừa mới nhen nhóm nhờ sự bảo vệ của Bạch Bách đã nhanh chóng vụt tắt. Hắn thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày bẩn thỉu của mình.
Lâm Xu dùng khóe mắt lén liếc nhìn thiếu niên mang ác ý với mình. Bước chân của thiếu niên nhẹ nhàng, mỗi bước đi đều để lại dấu vết trên nền tuyết mỏng, cho thấy y cũng là một tu sĩ trẻ.
"Sư huynh, vẫn chưa xong à?" Tần Quân Dật bước tới bên cạnh Bạch Bách, giọng nói có phần không kiên nhẫn. Nhưng lại không giấu được sự thân thiết trong từng câu chữ.
"Chờ chút, ta còn vài lời muốn nói với Tam tiểu thư." Nhìn thấy tiểu sư đệ của mình, khí thế lạnh lùng phủ quanh Bạch Bách cũng dịu đi đôi phần.
Tần Quân Dật ngẩng đầu, ánh mắt đánh giá Lâm Xu từ trên xuống dưới. Sự bất mãn không vừa ý trong đôi mắt gần như muốn tràn ra ngoài.
"Có gì mà phải nói với hắn chứ? Sư huynh đã mở miệng thì lời sư huynh nói chính là quyết định, không đến lượt hắn từ chối."
“Quân Dật.”
Tần Quân Dật hừ lạnh một tiếng rồi im bặt.
Nghe cuộc đối thoại đầy thân thiết giữa hai người trước mặt, Lâm Xu khẽ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt khinh miệt của Tần Quân Dật, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.
"Lâm Xu."
Tà áo trắng tinh lướt qua tầm mắt của Lâm Xu, một bóng dáng cao lớn che chắn ánh nhìn lạnh lẽo của Tần Quân Dật. Cơ thể căng cứng của Lâm Xu hơi thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng trở lại vì lời nói của Bạch Bách.
"Có thể nói chuyện với ta một lát không?"
Lâm Xu phải mất một lúc lâu mới dám ngẩng đầu lên một chút. Hắn cắn chặt môi khô nứt, giọng khàn khàn hỏi: "Ngài muốn nói gì với ta?"
"Ngài muốn từ hôn với ta, đúng không?" Không đợi Bạch Bách mở lời, Lâm Xu cố gắng giữ giọng không run, nhưng vẫn đầy khàn đυ.c.
Đứa trẻ gầy gò như đang đối mặt với điều gì đó mà mình không muốn chấp nhận, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nặng nề phủ đầy bi thương.
Bạch Bách cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Xu, hắn không nên có tình cảm gì với cậu mới đúng. Vì cái gì lại tỏ ra đau lòng như vậy?
"Đúng." Bạch Bách chần chừ một chút rồi trả lời.
"Tại sao? Chỉ vì ta không thể tu luyện, là một phế vật sao…"
"Hôn ước vốn chỉ là lời đùa giữa mẫu thân chúng ta. Chúng ta chưa từng gặp nhau, cũng không hiểu gì về đối phương. Theo như ước định, ta sẽ đón ngươi lên thượng giới làm thê tử sau khi ngươi trưởng thành." Bạch Bách quỳ một gối xuống để ngang tầm mắt với Lâm Xu.
"Nhưng thực xin lỗi, ta không muốn con đường tu đạo của mình lại vướng thêm một nhân quả thân mật như vậy."
"Ta và ngươi không phù hợp."
Lâm Xu siết chặt góc áo, người tu sĩ vốn nên cao ngạo đứng trên mây xanh kia lại quỳ một gối xuống để nói chuyện ngang hàng, giọng nói ôn hòa không chút kiêu ngạo, như thể đang đối xử với hắn một cách dịu dàng và bình đẳng.
Không phải! Không phải… chỉ là lời đùa!
Mẫu thân hắn đã từng nói hôn ước này rất quan trọng, người làm giao ước với bà là người bạn thân tín nhất. Từ nhỏ, hắn hiếm khi nhận được sự ấm áp từ mẫu thân. Bà luôn chìm trong cơn mê man, chỉ khi bà tỉnh táo đôi chút, hắn mới cảm nhận được tình thương từ bà. Lúc đó, bà sẽ ôm hắn vào lòng và dịu dàng nói rằng hắn có một vị hôn phu ở thượng giới. Người đó sẽ đến đón hắn khi hắn trưởng thành. Người đó sẽ là vị phu quân tốt nhất trên đời này, vì vậy hắn nhất định phải kính trọng và yêu thương người đó.
Dù phần lớn mọi người đều cho rằng lời của mẫu thân hắn là những lời nói điên dại. Nhưng Lâm Xu lại tin tưởng, bởi đó là sự ấm áp duy nhất mà hắn từng nhận được từ mẫu thân, cũng là niềm hy vọng duy nhất trong lòng hắn.
Thế nhưng giờ đây lại không giống như lời mẫu thân đã nói.
"Ta không yêu cầu ngài thực hiện hôn ước ngay lập tức, ta chỉ mong có thể ở bên ngài. Thậm chí, ta có thể không cần danh phận, chỉ cần ngài đưa ta đi…" Lâm Xu cẩn thận cầu xin.