(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 12

Đáp lại ông ta là tiếng khóc nức nở đầy đau đớn của Lâm Chi Chi.

Cơn giận bị đè nén của Lâm Hoành Bác lập tức bùng nổ, ông ta giận dữ nhìn Bạch Bách.

"Tiên trưởng, ngài sao có thể đối xử với con cái của ta như vậy? Chúng đã làm sai điều gì mà…"

Lời chưa dứt, một luồng linh áp mạnh mẽ đã trực tiếp cắt ngang câu nói của ông ta. Ôm Lâm Chi Chi trong tay, sắc mặt Lâm Hoành Bác lập tức tái nhợt, dưới áp lực của tu sĩ Kim Đan, ông ta không thể nào đứng dậy nổi.

Hỏng rồi! Trong lúc tức giận, ông quên mất rằng người đứng trước mặt mình là tu sĩ Kim Đan chân chính!

Dám nói chuyện kiểu này với tu sĩ Kim Đan, chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Lâm Hoành Bác, đã quen với việc cao cao tại thượng ở thành Thanh Dương, lúc này mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

"Nếu ta nhớ không lầm, Lâm tam tiểu thư là đích nữ của Lâm gia đúng không, Lâm gia chủ?" Bạch Bách quay đầu nhìn Lâm Hoành Bác, ánh mắt lạnh băng không lộ chút cảm xúc.

Lúc này, Lâm Hoành Bác mới chú ý đến Mục Thù gầy yếu chật vật đứng sau lưng Bạch Bách. Ông ta vốn chẳng bao giờ để tâm đến đứa con gái này, dù có hơi bất ngờ khi thấy Mục Thù bị hành hạ thê thảm. Nhưng ông ta cũng không mấy để ý. Lâm Hoành Bác ho khan hai tiếng, vẻ mặt thoáng có chút ngượng ngùng.

Theo lý mà nói, đại đệ tử của tông môn đến Hạ Giới để từ hôn rõ ràng là coi thường nơi này, cũng chẳng vừa mắt đứa con gái vô dụng của ông ta. Nhưng thái độ dò hỏi của đối phương lại khiến ông ta không đoán được ý đồ, chẳng lẽ tu sĩ cao ngạo ở Thượng Giới lại có lòng thương hại với kẻ phế vật như vậy?

Bạch Bách không hề có chút thương hại nào với Lâm Xu.

Ngoài thân phận của Lâm Xu, hiện giờ hắn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt chưa đến tuổi trưởng thành. Hổ dữ còn không ăn thịt con, dù Lâm Hoành Bác có ghét bỏ nữ nhi của mình đến đâu, cũng không nên hành hạ đến mức này.

Bây giờ kế hoạch đã thất bại, cậu không thể gϊếŧ Mục Thù, chỉ có thể đè nén cảm xúc, không gây thù chuốc oán với Lâm Xu.

Bạch Bách không phải kiểu người cứng đầu, để tâm đến những chuyện vụn vặt . Cậu không biết vì cái gì ở kiếp trước, Mục Thù lại đối xử với cậu như vậy. Có thể là vì cậu đã hủy hôn, hoặc có thể vì sự tồn tại của cậu là một chướng ngại đối với Mục Thù.

Mặc dù không cam lòng, nhưng theo quy tắc của Thiên Đạo. Lâm Xu chắc chắn sẽ phát triển giống như kiếp trước, dưới sự thiên vị của Thiên Đạo. Cậu không thể động vào Lâm Xu, cũng không thể trêu vào hắn.

Bạch Bách nuốt cục tức vào trong cổ họng.

Lâm Hoành Bác nói: "Tam nha đầu sao lại ra nông nỗi này? Cái này..."

Ông ta cúi đầu, vẻ mặt tức giận nói với Bạch Bách: "Chắc chắn là do hạ nhân ức hϊếp nàng lúc nhỏ, Tam nha đầu bị như vậy là do ta sơ suất, vì phu nhân qua đời sớm, nội viện đều do trắc phu quản lý, ta ít khi quan tâm đến hậu viện. Thật không ngờ bà ta và hạ nhân lại đối xử tệ với Tam nha đầu như vậy."

"Tiên trưởng yên tâm, ta sẽ sắp xếp nơi ở mới và nô tỳ cho Tam nha đầu. Còn trắc phu và mấy nhi tử của vợ lẻ sẽ bị trừng phạt theo quy tắc gia tộc. Chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa." Lâm Hoành Bác tự mình rũ bỏ trách nhiệm.

Lời này tùy tiện xách một người xa lạ nghe thấy cũng sẽ không tin. Nhìn vào bộ trang phục và linh khí trong tay hai đứa con ngoài giá thú của ông ta là đủ biết tình hình trong gia tộc Lâm gia. Nhưng vì đây là chuyện nội bộ trong nhà Lâm gia, Bạch Bách không tiện nói thêm điều gì.

"Không cần."

Bạch Bách nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn về phía Lâm Xu. Lâm Xu vừa ngẩng đầu lên lại vội vàng cúi xuống, hắn khẽ nói:

"Ta không muốn rời khỏi viện này."

"Ta đã quen ở một mình."

Quen? Cái sân đổ nát chỉ có một căn phòng rách nát, mái ngói lung lay sắp rơi, cửa sổ giấy đầy lỗ thủng, ngoài trời đã vậy thì tình huống trong phòng chắc chắn còn tệ hơn.

Bạch Bách nhìn Lâm Xu, trầm mặc một lát.

"Vậy, Lâm gia chủ, ngài giúp Tam tiểu thư sửa sang lại viện, còn lại cứ đơn giản thôi."

Cậu ném cho Lâm Hoành Bác một bình đan dược, Lâm Hoành Bác nhận lấy.

"Hồi nguyên đan thượng phẩm." Bạch Bách liếc nhìn Lâm Hoành Bác, trong tay đang bế Lâm Chi Chi đang hôn mê, không nói gì thêm.

Lâm Hoành Bác vui vẻ ra mặt, lửa giận liền tiêu tan: "Cảm ơn tiên trưởng, ta sẽ lập tức sai người sửa sang lại viện cho Lâm Xu."

Bạch Bách gật đầu.

Lâm Hoành Bác rất có mắt nhìn, ngay lập tức làm động tác cáo từ. Ông ta bế Lâm Chi Chi lên, rồi gọi người đưa Lâm Chí Phàm và đám hạ nhân hôn mê mang đi.

Khi đi ngang qua cổng viện, Tần Quân Dật không muốn vào nhưng khi nhìn thấy Lâm Hoành Bác và đám người rời đi, y liền có chút hứng thú bước vào.

Vừa vào đến sân, y lập tức nhìn thấy sư huynh của mình, người hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh hoang tàn của sân viện này. Y hờ hững dời ánh mắt, nhìn sang người đang đứng trước mặt sư huynh, lông mày lập tức nhíu chặt

Đây là vị hôn thê của sư huynh sao? Lôi thôi lếch thếch chẳng khác gì ăn mày.