(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 11

Mũi kiếm đang nhắm thẳng vào yết hầu của thiếu niên Mục Thù. Nhưng mũi kiếm không thể tiến thêm chút nào, linh lực của Bạch Bách rối loạn. Khi đối với Lâm Xu xuất kiếm, cậu rõ ràng cảm nhận được áp lực từ ngoại lực, như có thứ gì đó đang cố gắng ngăn cản cậu ra tay.

Đó là Thiên Đạo.

Bạch Bách siết chặt thanh kiếm Vô Hạ, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên sự lạnh giá.

Luật lệ của Hạ Giới vốn đã áp chế các tu sĩ Kim Đan kỳ. Sau khi cậu vung kiếm, áp lực rơi xuống người càng nặng nề hơn. Chỉ cần kiếm của cậu tiến thêm nửa tấc, cậu sẽ bị quy tắc của thế giới này xé nát.

Đó là lời cảnh cáo của Thiên Đạo dành cho cậu.

Cũng là sự bảo hộ của nó dành cho đứa con cưng của vận mệnh chưa kịp trưởng thành.

Khóe môi Bạch Bách mím chặt. Dù đã lường trước điều này, nhưng khi đối diện với sự thiên vị quá rõ ràng của Thiên Đạo dành cho Mục Thù, cậu vẫn cảm thấy phẫn nộ.

Cậu cúi đầu nhìn người dưới mũi kiếm.

Việc Bạch Bách đỡ đòn tấn công của Lâm Chí Phàm thay cho Lâm Xu chỉ là hành động vô tình. Trước khi gặp Lâm Xu, cậu luôn cho rằng người này là tiểu thư được Lâm gia cưng chiều hết mực. Nên mới dưỡng thành tính cách cay nghiệt, lạnh lùng trong tương lai.

Nhưng giờ thì cậu không còn chắc chắn nữa.

Người đứng trước mặt cậu là một đứa trẻ gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt hốc hác, gò má hóp lại như chỉ còn da bọc xương. Rõ ràng đã gần đến tuổi cập kê nhưng lại trông như đứa bé 11, 12 tuổi. Quần áo trên người thì mỏng manh rách rưới, làn da lộ ra bên ngoài vừa bẩn thỉu vừa đầy vết đòn roi. Bởi vì rét lạnh, khuôn mặt và đôi tay của cậu bé phủ đầy những vết nứt nẻ đỏ ửng.

Bị áp lực từ kiếm khí đè nén, cơ thể đứa trẻ không ngừng run rẩy, khóe môi khô nứt khẽ mấp máy. Nhưng đôi mắt phượng đen láy kia vẫn lộ rõ vẻ hoang mang ngơ ngác, khiến Bạch Bách không khỏi chú ý.

"…Lâm Xu?" Bạch Bách ngập ngừng gọi.

Chỉ bởi vì người trước mặt khác xa với Mục Thù trong ký ức của cậu ở kiếp trước.

Kiếp trước, Mục Thù chưa bao giờ có đôi mắt trong sáng và thuần khiết như vậy. Dù có ngụy trang cao ngạo và thanh cao thế nào, cũng không thể che giấu sự u ám tàn bạo dưới mũi kiếm của mình. Huống chi là tính cách thích đứng ngoài cuộc quan sát, thao túng toàn cục và trả thù đến cùng.

Không hiểu vì sao, ở kiếp trước, dường như ngoài cậu ra, không ai nhìn thấu được bản chất thật sự sau vẻ ngoài hào nhoáng của Mục Thù. Bọn họ tôn sùng sự cao ngạo của hắn, say mê dung nhan tuyệt sắc của hắn, cuối cùng đưa hắn lên ngôi vị thủ tọa Thương Lan Tông.

Nhưng người mà cậu đang nhìn thấy bây giờ lại không giống với người mà cậu từng biết.

Thanh Vô Hạ kiếm khẽ rung lên, Bạch Bách nhíu mày. Vô Hạ kiếm chưa bao giờ nhắm vào những kẻ yếu đuối và người vô tội.

Một khi đã không thể hạ được ngay từ nhát kiếm đầu tiên, cậu hoàn toàn không thể ra tay lần thứ hai. Bạch Bách thu lại cảm xúc, rút kiếm vào vỏ.

Qua lần thử này, Bạch Bách hiểu rằng cậu không thể gϊếŧ Mục Thù. Thiên Đạo bảo vệ Mục Thù còn hơn những gì cậu tưởng. Có lẽ bản thân cậu, kẻ trọng sinh từ kiếp trước đã là sự tồn tại trái với quy luật. Được sống lại đã là may mắn lớn, nếu còn lợi dụng tiên cơ để ra tay với Mục Thù, Thiên Đạo sao có thể dung thứ?

Bạch Bách lại lần nữa nhìn về phía Lâm Xu.

Bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm, Lâm Xu giật mình như con thỏ con bị hoảng sợ. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo rách nát, vành tai đỏ bừng vì lạnh lại càng đỏ hơn vì xấu hổ.

Lâm Xu ở độ tuổi này thực sự quá yếu ớt.

Đối mặt với Vô Hạ kiếm, sao Lâm Xu có thể không cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của người cầm kiếm? Dù đối phương không thực sự ra tay gϊếŧ hắn, nhưng chắc chắn cũng chẳng có chút thiện cảm nào.

Lâm Xu siết chặt vạt áo sứt chỉ, ánh mắt dán vào quần áo bẩn thỉu và đôi tay đầy vết sẹo vì lạnh, cùng với dáng vẻ thảm hại xấu xí hiện tại.

Trước ánh mắt của tu sĩ, hắn không thể kiềm chế được cảm giác muốn trốn chạy, tự ti và nhục nhã như hạt bụi nhỏ bé.

Đúng lúc ấy, một tiếng cười lạnh không rõ xuất phát từ đâu vang lên bên tai hắn.

"Chí Phàm, Chi Nhi!" Lâm Hoành Bác, đến muộn một bước. Khi nhìn thấy hai đứa con của mình nằm dưới đất, ông ta lập tức hoảng hốt hét lên. Ông ta quỳ xuống đỡ Lâm Chí Phàm đang bất tỉnh dựa vào góc tường.

Dùng linh lực kiểm tra kinh mạch của Lâm Chí Phàm, xác nhận không có vấn đề gì nghiêm trọng, Lâm Hoành Bác mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó quay sang nhìn Lâm Chi Chi đang lăn lộn trên mặt đất đau đớn rêи ɾỉ.

"Chi Nhi, con sao rồi? Bị thương chỗ nào?"