Người từ Thượng giới tới rồi, là vị hôn phu của hắn sao?
Hóa ra hắn thật sự có vị hôn phu, mẫu thân… không lừa hắn sao?
Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa, bên tai hắn chợt vang lên một tiếng cười lạnh đầy châm chọc.
"Ồ, mày đang mong đợi vị đó tìm mày à? Buồn cười thật, chỉ với cái dạng này của mày, mày có chắc rằng vị tiên giả từ Thượng giới sẽ để mắt tới mày sao?” Lâm Chí Phàm cười lớn, giọng nói không che giấu được sự giễu cợt:
Đừng có mơ mộng nữa, cái đồ phế vật như mày và mẫu thân điên của mày lấy đâu ra mặt mũi mà nghĩ người ta sẽ cưới mày chứ?"
"Nói vậy là, vị hôn phu của Lâm Xu tỷ tỷ đến để từ hôn sao?" Lâm Chi Chi nghiêng đầu hỏi.
"Đừng gọi nó là tỷ tỷ, thật buồn nôn." Lâm Chí Phàm khinh bỉ.
"Muội chỉ tò mò thôi mà, trước giờ muội luôn nghĩ cái hôn ước trên người Lâm Xu là do mụ điên đó bịa ra. Thật không ngờ lại là thật." Lâm Chi Chi cười khúc khích nũng nịu.
"Thật thì sao chứ? Rất nhanh thôi cũng chẳng còn nữa."
Trong tai tràn ngập những lời mỉa mai, nhục mạ của Lâm Chi Chi và Lâm Chí Phàm. Lâm Xu quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay bấu chặt vào đống tuyết lạnh.
Hắn liên tục đè nén cơn giận, run rẩy đứng dậy, hơi thở mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí lạnh buốt. Trên người hắn, bộ quần áo mỏng manh rách rưới không thể che nổi các vết thương đầy mình. Lâm Xu nghe những lời đối thoại của huynh muội trước mặt, bàn tay càng lúc càng siết chặt, trong đôi mắt đen kịt như mực lóe lên một tia đỏ quỷ dị.
"Không… không phải…"
"Tiểu tạp chủng, mày nói gì đó?" Lâm Chí Phàm nhướng mày.
"Mẫu thân không phải là kẻ điên!"
Lâm Chí Phàm không ngờ Lâm Xu đột nhiên nổi giận, chưa kịp phản ứng đã bị hắn ném một đống tuyết vào mặt.
"Phụt." Lâm Chi Chi không nén nổi bật cười.
Bị Lâm Chi Chi cười vào mặt, lửa giận trong lòng Lâm Chí Phàm lập tức bùng lên.
"Mày đúng là chán sống rồi!"
Lâm Chí Phàm giơ cao roi, dồn toàn bộ sức lực quất mạnh về phía Lâm Xu. Nhưng Lâm Xu vẫn đứng yên tại chỗ không né tránh, ánh mắt dán chặt vào cây roi đang vung xuống, sắc đỏ trong mắt ngày càng đậm.
Gϊếŧ bọn chúng!
Ánh mắt Lâm Xu lạnh lẽo, hắn từ từ giơ tay lên.
Đúng lúc này, một luồng linh lực cường đại từ trên trời giáng xuống, đánh tan cây roi trong tay Lâm Chí Phàm. Cú chấn động mạnh đến mức Lâm Chí Phàm bị hất bay, đập mạnh vào bức tường bao quanh sân. Ngay cả Lâm Chi Chi đứng xem bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, ngã xuống đất phun ra máu tươi. Những hạ nhân phía sau họ cũng bị sức mạnh cường đại đánh ngã la liệt.
Luồng linh lực làm tuyết trên cây rơi xuống rào rạt, cơn gió lạnh mang theo bông tuyết bay tứ tung.
Lâm Xu, người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi luồng linh lực ấy. Hắn đứng nguyên tại chỗ, sững sờ. Ánh đỏ rực tụ trong mắt hắn nhanh chóng tan biến như thủy triều rút, không ai nhận ra sự dị thường vừa rồi trên gương mặt của hắn.
Lâm Xu chậm rãi quay đầu lại.
Bốn bề đột ngột chìm vào tĩnh lặng, như thể bị tách biệt khỏi thế gian. Mũi kiếm bạc lạnh lẽo kề sát yết hầu của Lâm Xu, nhưng sát ý ban đầu đã tan biến không dấu vết.
Lâm Xu muốn nhìn rõ người cầm kiếm, nhưng linh lực của đối phương khiến hắn loạng choạng lùi lại, cảm giác nghẹt thở ập đến làm hắn gần như ngừng thở. Cơn gió sắc lạnh như dao cắt sượt qua má hắn, áp lực từ linh lực mạnh mẽ buộc đầu gối hắn khuỵu xuống. Trong thoáng chốc, hắn tưởng mình sẽ chết dưới thanh kiếm linh này.
Sự bất mãn mãnh liệt khiến khóe mắt hắn đỏ lên. Lâm Xu cố gắng giữ thăng bằng, cắn chặt răng ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đã xuất kiếm.
Nhưng làm sao một phàm nhân như Lâm Xu có thể nhìn thẳng vào một tu sĩ mạnh mẽ như vậy? Khoảng cách về sức mạnh giữa phàm nhân và tu sĩ lớn như vực thẳm. Chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, đôi mắt của hắn đã đau nhói vì bị linh lực bài xích, đầu óc choáng váng như bị đập mạnh, hai tai bắt đầu ù đi.
"…Lâm Xu?"
Linh áp nặng nề trên người Lâm Xu đột ngột biến mất khi hắn đang cố gắng hít thở để không phải lùi bước. Mũi kiếm lạnh như băng được rút lại, hơi lạnh rợn người cũng tan biến.
Cơ thể Lâm Xu khẽ lung lay, cảm nhận được nguy cơ đã qua đi, hắn run rẩy mở mắt ra.
Thanh kiếm dài trông như được rèn từ băng ngọc trong suốt, giờ đây được thu lại vào vỏ. Trong tầm mắt, Lâm Xu nhìn thấy đôi tay cầm kiếm trắng như ngọc của người trước mặt. Khi người đó chuyển động, cổ tay lộ ra dưới ống tay áo rộng. Sau khi thu kiếm vào vỏ, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng lại ẩn dưới ống tay áo.
Bộ áo bào màu trắng rộng lớn lay động theo từng động tác, dưới ống tay áo thêu đầy những phù văn phức tạp và hoa văn tinh xảo.
Trái tim Lâm Xu đập thình thịch dữ dội, như cảm nhận được điều gì đó, hắn từ từ ngẩng đầu lên và sững sờ.
Không còn bị áp chế, hắn nhìn rõ gương mặt của người trước mặt.
Bộ trường bào màu trắng bạc với hoa văn mây tinh tế ôm lấy dáng người thon gầy, bên hông thắt đai lưng có họa tiết kỳ lân bằng ngọc. Sự lạnh lùng lộ rõ trên đôi mày của người đó, vị tiên giả đứng yên như ánh trăng lặng lẽ rơi xuống từ đỉnh mây, vừa thanh lãnh vừa tuấn tú.
Không cần ai giới thiệu, chỉ một cái nhìn, Lâm Xu đã chắc chắn thân phận của người trước mặt.
Người mà mẫu thân hắn luôn nhắc đến, người sinh ra ở Thượng Giới— vị hôn phu của hắn.