Thực ra cũng không đến mức quá nghiêm khắc như vậy. Tư chất song linh căn chỉ cần không quá thấp thì ở Thượng giới cũng được coi là không tồi, huống hồ đây còn là Hạ giới.
Chỉ là mục đích muốn kết giao của Lâm Hoành Bác quá rõ ràng, cho nên mới khiến tiểu sư đệ của cậu khó chịu. Trong giới tu tiên, luôn có người muốn đi đường tắt, không từ thủ đoạn để leo lên cành cây cao. Chuyện này không mấy hiếm gặp, nhưng lại là hành vi mà một kẻ nhất tâm tu kiếm cầu đạo như tiểu sư đệ Tần Quân Dật khinh thường.
"Quân Dật." Giọng Bạch Bách trầm xuống, nhắc nhở.
Tần Quân Dật bực bội ngậm miệng lại.
Lâm Hoành Bác bị lời của Tần Quân Dật chặn họng, mặt đỏ bừng không rõ là do tức giận hay xấu hổ.
"Sư đệ ta xưa nay thẳng tính, mong Lâm gia chủ đừng để bụng." Bạch Bách nói tiếp: "Chuyện này là ta đơn phương hủy hôn trước, vì vậy ta nghĩ những thứ này đủ để bồi thường cho tam tiểu thư."
Bạch Bách lấy ra một túi trữ vật phẩm đặt lên bàn.
Chiếc túi trữ vật phẩm được thêu phù văn tinh xảo, nhìn qua đã biết không phải vật phàm, khiến tim Lâm Hoành Bác đập mạnh. Dù chỉ dùng đầu ngón chân suy nghĩ, ông ta cũng biết bên trong chắc chắn chứa đầy kỳ trân dị bảo từ Thượng giới. Lâm Hoành Bác lập tức cười tươi rói:
"Tiên trưởng khách khí quá, tam nha đầu nhà ta có thể có mối hôn ước với tiên trưởng đã là phúc phận tu mấy đời, nào có chuyện bồi thường hay không bồi thường."
Lâm Hoành Bác dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng đã là thành ý của tiên trưởng, vậy ta xin phép nhận thay cho tam nha đầu."
Đúng là đồ mặt dày! Tần Quân Dật thầm mắng trong lòng.
Bạch Bách thì không có phản ứng gì, dù sao chiếc túi trữ vật này cũng chỉ là đồ kém. Bên trong chẳng để thứ gì giá trị, dùng để qua mặt Lâm gia là đủ rồi.
Bạch Bách để mặc cho Lâm Hoành Bác nhận lấy túi trữ vật phẩm. Cậu đứng dậy, ngay lúc Lâm Hoành Bác tưởng rằng đối phương chuẩn bị rời đi. Ông định cúi người tiễn biệt, thì nghe thấy:
"Cuối cùng, ta muốn gặp Tam tiểu thư một lần."
"Cái gì?" Lâm Hoành Bác giật mình, giọng nói bỗng cao vυ't.
"Việc từ hôn quan trọng như vậy, ta nghĩ vẫn nên nói rõ ràng trực tiếp với Tam tiểu thư thì hơn. Hơn nữa, tín vật đính ước vẫn đang nằm trong tay Tam tiểu thư, ta cần lấy lại." Bạch Bách nói tiếp. "Mong Lâm gia chủ chiếu cố."
Lời này nghe thì như một lời thỉnh cầu, nhưng lại giống như một mệnh lệnh. Lâm Hoành Bác nhớ đến Tam nữ đang sống trong khu nhà tàn tạ, mồ hôi lạnh liền túa ra. Ông ta muốn nói gì đó để từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng thờ ơ của vị tiên trưởng áo trắng trước mặt, liền không dám thốt nên lời.
***
Trong tiểu viện không ai quét dọn, tuyết đọng thành từng lớp băng dày đặc. Giữa sân, cây cổ thụ với những nhánh cây khẳng khiu trơ trụi là thứ duy nhất nổi bật. Bất ngờ, cành cây rung chuyển dữ dội, tuyết trên cành rơi xuống *bụp* một tiếng, đập mạnh lên người Lâm Xu, người vừa va vào thân cây đau đớn cuộn người lại. Nửa người bị tuyết phủ kín, hắn chật vật trồi lên lớp tuyết, thở hổn hển nhìn về phía mấy người đang cười cợt nhạo mình ở phía xa. Trên gương mặt hắn lộ không chút biểu cảm gì, dường như đã quen với những lời trêu chọc và đòn roi này.
"Tiểu tạp chủng, hôm nay mày bị câm rồi à? Ngay cả hét cũng không biết nữa sao?" Nhị thiếu gia của Lâm gia, đứa con ngoài giá thú, vung roi trong tay đầy vẻ khinh bỉ:
"Mau bò lại đây sủa vài tiếng cho tao nghe nào. Nếu tâm trạng của tao tốt thì hôm nay tao sẽ tha mạng cho mày."
"Haha, nhị ca này, có khi hôm nay roi của huynh nhẹ quá đấy. Da thịt nó dày như thế, sao cảm nhận được đau đớn chứ." Tứ tiểu thư Lâm gia, mới mười bốn tuổi, cười tươi vô tội nói.
"Nói bậy, roi của nhị ca ngươi yếu bao giờ chứ! Nhị ca mấy ngày trước mới đột phá Luyện Khí tầng bốn, sao có thể thua kém thứ phế vật này!” Lâm Chí Phàm hừ lạnh.
"Chưa chắc đâu nha, đừng quên nó còn có vị hôn phu từ Thượng giới đấy." Lâm Chi Chi nửa đùa nửa thật nói.
"Thôi đi, ngươi không biết thân phận của vị khách quý từ Thượng giới đến hôm nay sao?" Lâm Chí Phàm cười nhạt.
"Nghe nói là vị hôn phu trong truyền thuyết của Lâm Xu?" Mắt Lâm Chi Chi sáng lên.
"Nhị ca, ta nghe hạ nhân nói đó là một vị tiên trưởng Kim Đan kỳ, có thật không?"
Cơ thể Lâm Xu, người vừa chật vật bò ra khỏi đống tuyết, khựng lại. Trên gương mặt vốn vô cảm của hắn thoáng hiện chút cảm xúc.
Thượng giới… Vị hôn phu?
"Ngươi quan tâm hắn làm gì, dù có tu vi gì thì tiểu tạp chủng không với tới được đâu." Lâm Chí Phàm nhìn Lâm Xu đang bò trên đất như một con chó, cất cao giọng.
"Tiểu tạp chủng, vị hôn phu mà mày ngày đêm mơ tưởng giờ đang ngồi trong đại sảnh nói chuyện với cha tao đấy. Mày đoán xem họ đang bàn chuyện gì nào?"
Nghe những lời của Lâm Chi Chi và Lâm Chí Phàm, Lâm Xu làm sao không hiểu được họ đang ám chỉ điều gì. Hắn vô thức đưa tay lên cổ, nắm chặt miếng ngọc bội màu trắng được che kín dưới lớp áo. Hắn bỗng nhớ đến lời mẫu thân dặn khi đeo miếng ngọc này cho hắn, ánh mắt trở nên ngẩn ngơ.