Ba ngày sau, hạ giới, phủ họ Lâm tại thành Thanh Dương.
Tấm biển gỗ sơn đen treo cao trước đại sảnh, hương trầm đỏ lan tỏa quanh lư đồng. Gia nhân nhà họ Lâm run rẩy cung kính dâng trà và điểm tâm lên cho toạ tiên giả ngồi ở ghế chủ vị trong đại sảnh. Bị luồng linh lực dày đặc quanh người Bạch Bách áp chế, hai chân của tên hạ nhân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống đất. Tách trà va vào bàn phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Vị tiên trưởng thoạt nhìn không giống người phàm quay đầu liếc nhìn qua, tên hạ nhân hoảng sợ lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Bạch Bách không có hứng thú hành hạ người khác, cậu phất tay đuổi hết tôi tớ ra ngoài.
"Vâng, tiên trưởng." Tên hạ nhân ướt đẫm mồ hôi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng đứng dậy lui ra ngoài.
Phía sau Bạch Bách, Tần Quân Dật khoanh tay đứng đó, sắc mặt thản nhiên làm ra vẻ lạnh lùng.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc ngoại sam bằng lụa hối hả bước vào đại sảnh. Còn chưa kịp hành lễ với tiên trưởng áo trắng trên ghế chủ vị, một giọng nói hờ hững, nghiêm nghị vang lên như sấm, suýt nữa khiến ông ta không đứng vững.
"Ta đến, để từ hôn."
Cuộc hôn ước này được sắp đặt bởi mẫu thân của Bạch Bách và mẫu thân của Mục Thù. Bạch Bách không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa mẫu thân mình và Mục Xuân Tuyết, mẫu thân của Mục Thù. Khi còn sống, mẫu thân của cậu– Tô Hủy Chi, thỉnh thoảng kể cho cậu nghe về những chuyện giữa bà và Mục Xuân Tuyết, nhưng Bạch Bách không nhớ rõ lắm.
Theo quan điểm của Bạch Bách, mẫu thân của cậu ở một số phương diện có phần quá tùy tiện. Hôn ước của cậu được cho là lời hứa buột miệng trong lúc bà say rượu.
"Hôn ước này do gia mẫu định đoạt, theo lẽ thường ta không nên từ hôn. Nhưng khi đó gia mẫu chỉ nói đùa cho vui, không thể coi là thật."
"Nay gia mẫu đã khuất, ta không muốn con đường tu đạo của mình vướng thêm nhân quả. Hơn nữa, tư chất của tam tiểu thư như thế nào, Lâm gia chủ hẳn cũng rõ. Giữa chúng ta có quá nhiều sự khác biệt, mà một tờ giấy hôn ước thì không thể lấp đầy. Dù cả hai có miễn cưỡng kết hôn thì ta và tam tiểu thư cũng chỉ là đôi vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi."
Bạch Bách nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên dưới đang không ngừng lau mồ hôi, giọng điệu bình thản nói tiếp: "Vậy nên hôn ước nên chấm dứt tại đây, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ở kiếp trước, khi Mục Thù còn là vị hôn thê của cậu, Bạch Bách từng tìm hiểu về đối phương. Tam nữ của Lâm gia ở Thanh Dương thành, tên là Lâm Xu. Từ khi sinh ra ngũ linh đều phế, là một phàm nhân không thể tu luyện. Phàm nhân rất khó sống sót ở Thượng giới, nên kiếp trước Bạch Bách mới hủy hôn với Mục Thù.
Còn về sau vì sao Mục Thù lại rời khỏi Lâm gia, đổi tên họ và có được linh căn, Bạch Bách không rõ.
Ngồi ở phía dưới sảnh đường là gia chủ Lâm gia, Lâm Hoành Bác. Ông ta có hốc mắt sâu, thoạt nhìn ôn văn nhã nhặn, dáng vẻ khiêm tốn, kính cẩn.
"Chuyện này… Tư chất của tiểu nữ đúng là không xứng với tiên trưởng." Lâm Hoành Bác phụ họa.
Nhưng ngay sau đó, ông ta ngẩng đầu, lộ vẻ mặt khó xử nói:
"Thế nhưng, dù sao đây cũng là hôn ước do phu nhân quá cố định ra cho tiểu nữ. Tiên trưởng cứ vậy mà từ hôn có phải là…"
Lâm Hoành Bác cười nịnh nọt: "Thật ra tư chất của tiểu nữ đúng là không tốt, nhưng tiên trưởng có thể xem qua trưởng nữ của ta. Con bé có song linh căn Kim Mộc, nay mới hai mươi hai tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng hai. Nàng…"
Lâm Hoành Bác chưa kịp nói xong, một tiếng cười khẩy đã cắt ngang lời ông ta.
"Sao vậy? Mua bán một mối không thành, định đổi sang mối khác à?"
Lời chế nhạo trắng trợn khiến Lâm Hoành Bác tức tối trong lòng. Ông ta nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen, đeo kiếm ngang lưng đứng phía sau Bạch Bách. Thiếu niên môi hồng răng trắng, dáng vẻ trẻ trung tuấn tú, nhưng tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu.
Lâm Hoành Bác giật mình, vội vàng che giấu sự khó chịu. Phải biết rằng, ông ta mất đến bốn mươi tuổi mới đạt Luyện Khí tầng sáu, nay đã ngoài bảy mươi mà mới chỉ đạt Trúc Cơ. Với tu vi này ở Hạ giới đã được coi là cường giả, vậy mà thiếu niên trước mặt mới hai mươi tuổi đã đạt Luyện Khí tầng sáu, tư chất như vậy chắc chắn là thiên tài của đại tông môn.
Thấy Lâm Hoành Bác nhìn mình, ánh mắt Tần Quân Dật đầy lạnh lùng, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Hạ giới không giống Thượng giới, linh lực không đủ dồi dào. Đây là lần đầu tiên Tần Quân Dật đến Hạ giới nên không tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Ở Lâm gia suốt khoảng thời gian này đã sớm làm y mất kiên nhẫn, giờ chỉ mong sư huynh mình từ hôn xong để rời đi ngay lập tức. Vậy mà gia chủ Lâm gia sau khi nghe rõ ý định của sư huynh, không những không đáp ứng ngay, lại còn định cò kè mặc cả!
Tần Quân Dật làm sao có thể giữ nổi sắc mặt hòa nhã với Lâm Hoành Bác được.
Lâm Hoành Bác xấu hổ dời ánh mắt đi: "Đương nhiên, hôn ước với tiên trưởng chúng tôi không dám vọng tưởng. Nhưng đại nữ của ta dịu dàng hiền thục, để nó làm nô tỳ hầu hạ tiên trưởng hẳn là vẫn có thể."
"Nực cười! Ngươi coi sư huynh ta là ai chứ? Một nữ nhân hai mươi hai tuổi mới đạt Luyện Khí tầng hai mà cũng dám đem ra khoe khoang?" Tần Quân Dật cười khẩy, lên tiếng trước cả Bạch Bách, giọng nói đầy mỉa mai: "Tư chất như vậy, đừng nói làm nô tỳ cho sư huynh ta, ngay cả làm tạp dịch ở ngoại môn Thương Lan Tông cũng không đủ tư cách."